Nắng chiều cuối thu xuyên qua lớp kính trong suốt của phòng họp tầng 35, tạo thành những tia sáng nhảy múa trên bàn gỗ bóng loáng. Nữ chính, Ngọc Diệp, chỉnh lại trang phục trước khi bước vào phòng họp. Bộ vest trắng tinh tế tôn lên vóc dáng cao ráo, đường cong mềm mại, nhưng vẫn toát lên khí chất mạnh mẽ, quyết đoán. Tay cô nắm chặt chiếc bút máy, nơi đó không chỉ là công cụ viết mà còn là biểu tượng cho quyền lực và tự tin của mình.
Hôm nay là ngày quan trọng: bản kế hoạch quảng cáo cho tập đoàn Hưng Lâm sẽ được trình bày trước ban lãnh đạo và đối tác. Ngọc Diệp biết đây là cơ hội để công ty cô khẳng định vị thế, nhưng đồng thời cũng là thử thách với bản thân.
“Chào mọi người, hôm nay tôi xin trình bày chiến dịch quảng cáo mới, nhắm vào thị trường trẻ và năng động, tận dụng các nền tảng mạng xã hội và các sự kiện trải nghiệm tương tác…” Giọng nói của Ngọc Diệp vang lên, rõ ràng, dứt khoát. Từng slide trên màn hình chiếu hiện ra, màu sắc tươi sáng, hình ảnh bắt mắt, chiến lược marketing logic, sáng tạo nhưng thực tế.
Một tiếng bước chân vang lên, kéo cô ra khỏi dòng tư duy. Một người đàn ông đứng ngoài cửa, mắt đen sâu, dáng người cao lớn, suit đen thắt cà vạt màu than, ánh mắt lạnh lùng nhưng tinh tế như lưỡi dao. Anh – nam chính, tổng giám đốc tập đoàn Hưng Lâm, Hàn Thừa, vừa bước vào, ánh mắt dừng lại ở Ngọc Diệp trong vài giây, đủ để cô cảm nhận luồng điện chạy qua toàn thân.
Ngọc Diệp không biết tại sao, chỉ là một cảm giác lạ, vừa hứng thú vừa đề phòng. Ánh mắt của Hàn Thừa khiến cô có chút căng cứng, nhưng cô vẫn giữ vững nụ cười, điềm tĩnh: “Chào anh, tôi là Ngọc Diệp, giám đốc sáng tạo công ty Alpha. Rất hân hạnh được hợp tác cùng tập đoàn Hưng Lâm.”
Anh chỉ gật đầu, nụ cười nhẹ thoáng qua như một cơn gió lạnh: “Nghe nói cô rất nổi bật trong ngành quảng cáo. Tôi hy vọng bản kế hoạch của cô sẽ không làm tôi thất vọng.” Giọng nói trầm ấm, dứt khoát, khiến cô cảm thấy tim đập nhanh hơn một nhịp.
Cuộc họp bắt đầu. Ngọc Diệp trình bày từng ý tưởng, từng slide, đôi khi liếc về phía Hàn Thừa, bắt gặp ánh mắt anh dõi theo chi tiết nhỏ nhất, khó đoán. Cảm giác như anh vừa quan sát, vừa thử thách cô, khiến cô phải căng hết tinh thần để giải thích mọi chi tiết.
Một khoảnh khắc, khi Ngọc Diệp nhấn mạnh yếu tố trải nghiệm thực tế tại các trung tâm thương mại, Hàn Thừa hơi nhướng mày. Tay anh chống lên bàn, gần như vô tình chạm vào tờ báo cáo cô đưa ra, khiến cô giật mình. Khoảnh khắc tay anh gần tay cô, ánh mắt chạm nhau, đủ để tim cô rung lên một nhịp kịch liệt.
Sau buổi họp, khi mọi người rời đi, Hàn Thừa dừng lại, bước tới gần: “Chiến lược của cô rất ấn tượng. Nhưng…” Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén, giọng trầm: “Tôi muốn thử xem cô xử lý tình huống khó ra sao. Thử thách sẽ không dễ dàng.”
Ngọc Diệp nhếch môi cười, không hề sợ hãi: “Anh cứ thử đi. Tôi luôn sẵn sàng với mọi thử thách.”
Ánh mắt hai người chạm nhau lần nữa, sâu thẳm và đầy sức hút. Không ai nói thêm lời nào, nhưng cả hai đều cảm nhận được luồng điện từ đối phương, một thứ vừa hấp dẫn, vừa nguy hiểm.
Ra khỏi phòng họp, Ngọc Diệp tự nhủ: “Người này… không dễ dàng chút nào.” Nhưng sâu trong lòng, cô cũng thừa nhận một điều khó nói: cảm giác này khiến tim mình rộn ràng, vừa căng thẳng vừa kích thích.
Chiều tối dần buông, ánh nắng đỏ rực phản chiếu trên mặt kính cao tầng. Ngọc Diệp biết rằng cuộc hợp tác này không chỉ là công việc. Một trò chơi đầy đấu trí, cám dỗ và gợi cảm đang bắt đầu. Và cô… sẵn sàng bước vào, bất kể nguy hiểm phía trước.