mê hoặc anh

Chương 2: Hợp tác căng thẳng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng sớm vừa len qua rèm cửa, Ngọc Diệp đã có mặt tại công ty Alpha. Cô ngồi trước màn hình, mắt dán vào bảng kế hoạch chi tiết. Cả đêm qua cô gần như không ngủ — vừa hưng phấn vì được hợp tác với Hàn Thừa, vừa bực bội vì cái cách anh nói “thử thách sẽ không dễ dàng”.

“Anh ta nghĩ mình là ai chứ?” – cô lẩm bẩm, tay gõ nhanh trên bàn phím. – “Tổng tài thì sao, tôi không dễ bị dắt mũi đâu.”

Đến khi đồng hồ chỉ gần mười giờ, điện thoại bàn reo. Trợ lý báo rằng tổng giám đốc Hàn Thừa muốn mời cô sang trụ sở Hưng Lâm để “trao đổi chi tiết thêm về dự án”.

Ngọc Diệp thoáng sững. Bình thường, việc này chỉ cần email là đủ. Nhưng anh ta lại muốn gặp trực tiếp.

“Được thôi,” cô khẽ mỉm cười, “muốn chơi trò tâm lý à? Tôi sẵn sàng.”

Trụ sở Hưng Lâm nằm ở trung tâm thành phố, cao tầng và hiện đại, sắc xám chủ đạo tạo cảm giác nghiêm nghị, lạnh lẽo. Khi Ngọc Diệp bước vào thang máy, bóng dáng cô phản chiếu trong lớp kính mờ: áo sơ mi màu kem, chân váy bút chì ôm gọn, tóc búi cao gọn gàng. Một vẻ đẹp vừa chuyên nghiệp vừa quyến rũ.

Cửa thang máy mở ra, và người đàn ông ấy đã đứng sẵn ở hành lang.

Hàn Thừa khoanh tay, ánh mắt nhìn cô bình thản, giọng nói trầm thấp:

“Cô đến đúng giờ. Tôi thích những người đúng hẹn.”

“Vì anh nói thử thách không dễ, nên tôi càng không muốn bị xem thường,” cô đáp, ánh mắt không né tránh.

Anh khẽ nhướng mày, khóe môi nhếch lên. “Tốt. Vậy chúng ta bắt đầu.”

Phòng họp hôm nay không có nhiều người, chỉ có hai người họ. Một khoảng không yên tĩnh đến lạ. Hàn Thừa mở máy chiếu, đặt bản báo cáo trước mặt cô.

“Tôi xem qua kế hoạch của cô,” anh nói, “ý tưởng khá táo bạo. Nhưng tôi muốn cô tự mình thuyết phục tôi rằng nó sẽ hiệu quả. Giả sử tôi là nhà đầu tư — cô sẽ khiến tôi tin bằng cách nào?”

Một câu hỏi thẳng và khó.

Ngọc Diệp mím môi, nhìn thẳng vào anh.

“Bằng cách chứng minh rằng tôi hiểu khách hàng của anh hơn bất kỳ ai khác.”

Cô đứng dậy, tiến tới gần bảng trình chiếu, giọng nói dần mạnh mẽ, sắc bén. “Người tiêu dùng trẻ bây giờ không mua sản phẩm — họ mua cảm xúc, họ muốn thấy mình trong câu chuyện mà thương hiệu kể. Chiến dịch của tôi tạo ra cảm xúc đó. Đó là điều không một chiến dịch truyền thống nào của Hưng Lâm từng làm được.”

Cô nói say mê, đôi mắt sáng lên. Hàn Thừa dựa nhẹ lưng vào ghế, ánh mắt không rời khỏi cô. Ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt cô, khiến anh thoáng ngẩn đi một nhịp.

Khi cô dừng lại, anh đứng dậy. Khoảng cách giữa họ chỉ còn nửa bước chân.

“Cô tự tin thật,” anh nói khẽ, ánh mắt sâu thẳm.

“Còn anh,” cô đáp, “hình như đang cố tìm lỗi trong những điều hoàn hảo.”

Không khí giữa họ như đặc lại. Trong khoảnh khắc, chỉ còn lại hơi thở và ánh mắt giao nhau. Một luồng căng thẳng mơ hồ len qua, không phải đối đầu, mà là một kiểu thu hút khó tả.

Hàn Thừa cất tiếng sau vài giây im lặng:

“Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

“Biết,” cô cười nhẹ, “và tôi cũng biết, anh không quen bị phản bác.”

Lần này, anh bật cười thật sự — trầm thấp, đầy ẩn ý. “Tôi bắt đầu thấy thú vị rồi.”

Cuộc họp kéo dài hơn dự kiến. Khi cô chuẩn bị rời đi, anh bất ngờ nói:

“Chiều nay, tôi muốn cô tham dự buổi họp với ban marketing của chúng tôi. Tôi muốn xem cô xử lý ý kiến phản biện thực tế.”

“Được thôi,” cô gật đầu. “Nhưng tôi muốn có toàn quyền trình bày, không bị giới hạn.”

“Cô có được tất cả,” anh đáp. “Chỉ cần đừng làm tôi thất vọng.”

Ánh mắt hai người giao nhau lần nữa. Không cần lời nói, nhưng cả hai đều hiểu: đây không còn đơn thuần là hợp tác công việc. Là một ván đấu tinh thần — mà mỗi ánh nhìn, mỗi câu nói đều là đòn tấn công.

Chiều hôm đó, cuộc họp diễn ra gay gắt. Bộ phận marketing Hưng Lâm liên tục đặt câu hỏi khó, hoài nghi về ý tưởng của Alpha. Ngọc Diệp vẫn bình tĩnh, từng bước phản biện, giọng nói dứt khoát, lập luận sắc bén.

Khi một người đàn ông trong đội marketing lên tiếng chê kế hoạch “quá cảm tính”, cô mỉm cười nhẹ:

“Nếu cảm xúc không quan trọng, tại sao các anh lại muốn khách hàng nhớ đến thương hiệu của mình? Ký ức con người không lưu lại con số, mà lưu lại cảm giác. Tôi chỉ đang giúp anh làm điều đó hiệu quả hơn thôi.”

Cả phòng họp im bặt. Hàn Thừa ngồi ở đầu bàn, ánh mắt khẽ cong nơi khóe miệng. Anh không can thiệp, chỉ lặng lẽ quan sát cô — từng lời, từng ánh mắt đều khiến anh thấy mình bị hút vào.

Khi cuộc họp kết thúc, anh bước tới, giọng khẽ:

“Cô vừa khiến cả phòng phải im lặng. Tốt lắm.”

Ngọc Diệp nghiêng đầu, đáp nhẹ:

“Cảm ơn anh. Tôi vốn không thích ồn ào.”

Một thoáng im lặng nữa, rồi Hàn Thừa bước gần hơn. Anh dừng lại ngay bên cạnh cô, mùi nước hoa nhè nhẹ xen lẫn hơi thở ấm. Giọng anh trầm hơn:

“Cô biết không, tôi bắt đầu tò mò... không rõ cô giỏi hơn trong công việc, hay trong việc khiến người khác không thể rời mắt.”

Ngọc Diệp thoáng sững. Cô nhìn anh, rồi khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc như lưỡi dao:

“Cẩn thận đấy, tổng giám đốc. Tôi không thích người khác tò mò quá mức về mình.”

Anh cười. “Tôi sẽ thử kiềm chế.”

Câu nói nửa đùa, nửa thật khiến không khí thoáng chùng xuống, vừa mơ hồ vừa nóng nhẹ.

Ngọc Diệp quay đi, giọng nhẹ như gió:

“Cứ thử xem, nhưng tôi không chắc anh làm được.”

Cánh cửa phòng họp khép lại sau lưng cô. Hàn Thừa đứng lặng, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô xa dần.

Trên bàn, tập tài liệu cô để quên vẫn còn hương nước hoa thoang thoảng — mùi hương nhẹ, nữ tính, mà anh phát hiện mình không muốn rời đi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×