mê hoặc anh

Chương 8: Đêm Mưa Và Lời Hứa Nửa Chừng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa chiều trút xuống bất ngờ, nặng hạt như thể muốn gột rửa hết mọi căng thẳng của những ngày qua.

Minh Thư đứng bên cửa sổ tầng 25, nhìn màn mưa mờ ảo phủ kín thành phố. Ánh đèn vàng hắt lên đôi mắt cô, phản chiếu mệt mỏi và trầm tư.

Cả tuần nay, cô hầu như không nghỉ. Dự án Aurora đã được kiểm soát, khủng hoảng lắng xuống, nhưng áp lực vẫn chưa hề giảm.

Điện thoại vang lên. Màn hình hiện dòng chữ ngắn gọn: “Tổng Giám đốc Trần – Cuộc họp ngoài giờ”.

Cô khẽ thở dài. Dường như giữa họ, hai chữ “nghỉ ngơi” không bao giờ tồn tại.

Khi đến nhà hàng, trời vẫn mưa. Cửa kính trong suốt phản chiếu bóng dáng người đàn ông đang ngồi chờ – Trần Duy Phong.

Anh không mặc vest, chỉ sơ mi trắng, cổ tay áo xắn cao, dáng ngồi thả lỏng nhưng ánh mắt vẫn nghiêm nghị. Trên bàn chỉ có hai ly vang đỏ, và ánh nến hắt lên khuôn mặt anh, vừa ấm vừa xa cách.

— Tôi không nghĩ anh mời tôi ra ngoài để nói chuyện dự án, — cô mở lời.

Anh cười khẽ:

— Đúng, hôm nay không có công việc. Tôi chỉ muốn cảm ơn cô, Giám đốc Minh.

Cô hơi bất ngờ, ánh mắt thoáng mềm lại:

— Cảm ơn… vì tôi đã làm đúng việc mình nên làm?

— Không, — anh đáp, giọng trầm thấp, — vì cô khiến tôi phải nhìn lại bản thân.

Cô im lặng. Giữa tiếng mưa và bản nhạc jazz nhẹ, những lời ấy vang lên như một nốt lặng khó tin từ người đàn ông vốn nổi tiếng lạnh lùng.

Duy Phong ngước nhìn cô, ánh mắt không còn là sự kiểm soát, mà là điều gì đó dịu dàng đến lạ.

— Cô có bao giờ nghĩ, đôi khi người mạnh mẽ nhất lại là người dễ cô đơn nhất không?

Câu hỏi ấy khiến tim Minh Thư khẽ run.

Cô mím môi, đáp khẽ:

— Nếu anh đang nói về tôi, thì tôi không có thời gian để cô đơn.

— Tôi đang nói về cả hai chúng ta.

Khoảnh khắc đó, không còn là tổng tài và giám đốc đối tác, mà là hai con người đang ngồi giữa đêm mưa, cùng mang trong mình những vết thương giấu kín.

Một cơn gió lạnh lùa qua, làm ngọn nến khẽ run.

Anh đứng dậy, cởi áo khoác đặt lên vai cô.

— Cẩn thận cảm lạnh.

— Anh luôn thích ra lệnh cho người khác như thế sao?

— Không, lần này là quan tâm thật lòng.

Cô nhìn anh, trong mắt thoáng chút gì đó mềm yếu mà chính cô cũng không nhận ra.

Cảm giác ấy vừa ấm áp, vừa nguy hiểm — như thể chỉ cần một bước nữa thôi, mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Anh rót thêm rượu, giọng nhẹ hơn:

— Sau khi dự án kết thúc, cô có kế hoạch gì không?

— Tôi sẽ nghỉ vài ngày, có thể đi đâu đó một mình.

— Nếu tôi nói… tôi muốn đi cùng thì sao?

Không khí như dừng lại.

Minh Thư khẽ cười, lắc đầu:

— Tổng giám đốc Trần, anh không biết đùa đâu.

— Tôi chưa từng nói đùa về những gì mình muốn.

Lời nói ấy khiến cô không biết nên phản ứng thế nào.

Giữa ánh nến mờ và tiếng mưa rơi không dứt, đôi mắt anh vẫn nhìn cô, sâu và chân thành đến mức khiến cô phải quay đi.

Cô đứng dậy, cầm túi.

— Cảm ơn bữa tối. Tôi nên về thôi.

Anh khẽ gật đầu, không ngăn lại.

Nhưng khi cô vừa bước ra cửa, giọng anh vang lên sau lưng:

— Minh Thư… nếu có lúc nào đó cô thấy mệt, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ. Tôi vẫn ở đây.

Cô khựng lại.

Bên ngoài, mưa rơi lạnh buốt, nhưng lòng cô lại rối như sợi chỉ ướt.

Không hiểu vì sao, chỉ một câu nói ấy lại khiến mắt cô cay.

Cô bước đi, hòa vào màn mưa, để lại phía sau ánh nhìn dài không dứt của người đàn ông mà cô đang cố không để lòng rung động.

Đêm đó, về đến nhà, Minh Thư đứng bên cửa sổ, nhìn ra màn mưa vẫn chưa dứt.

Cô khẽ chạm vào vai mình – nơi vẫn còn hơi ấm từ chiếc áo khoác anh để lại.

Một lời hứa chưa thành, một cảm xúc chưa gọi tên.

Nhưng cô biết, kể từ đêm nay, khoảng cách giữa họ đã ngắn đi một chút…

và cơn mưa này – sẽ không chỉ rơi trong một đêm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×