“Uyển... Hay là, bỏ chúng đi được không?”
“Cổ Mục, anh vừa nói cái gì?”
Thượng Quan Uyển sợ rằng mình không nghe rõ, cũng sợ mình hiểu nhầm người ta cho nên mới ngỡ ngàng hỏi lại lần nữa.
Thế nhưng câu trả lời của Cổ Mục hoàn toàn khẳng định cho những gì mà cô vừa được nghe là đúng!
“Uyển, nếu không có chúng, mạng sống của cô đã ngàn cân treo sợi tóc, nhưng dù vậy tôi vẫn có thể cứu được cô... Nhưng với đôi song thai này thì cô không thể sống được, cô cũng biết mà?! Hai con độc kia đang bào mòn cô, thêm hai đứa bé này... Cơ thể cô sẽ không chịu nổi!”
“Uyển... Nghe tôi được không? Dù có là năm tháng, tôi vẫn có cách để cơ thể của cô không bị...”
“Đủ rồi!” Không đợi Cổ Mục nói hết câu, một giọng nữ nghẹn ngào đã quát lên: “Anh mau rút lại lời nói đó!”
Thượng Quan Uyển trừng mắt nhìn hắn, thậm chí còn chủ động cách xa Cổ Mục, hai tay ôm chặt cái bụng lớn của mình.
“Cổ Mục, tôi mang ơn anh đã thật! Nhưng tôi sẽ cố gắng trả cho anh, mạng sống của chú ấy cũng được anh cứu chữa, tôi cũng sẽ tìm cách bồi thường cho anh! Chỉ duy nhất nếu anh dám làm hại con của tôi—
Tôi... A...” Đến giữa chừng bỗng dưng cơn đau quặn thắt lại kéo đến, Thượng Quan Uyển đau đến vầng trán trắng mịn nhăn nhúm, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Cổ Mục lập tức biết mình vừa nói sai, hấp tấp vội vàng sửa lời: “Là tôi sai, Uyển, bình tĩnh lại, đừng kích động, tôi nói sai rồi, tôi xin lỗi...”
Chỉ vì một phút bộc phát đó mà khiến Thượng Quan Uyển bị động thai, Cổ Mục cũng phải khó khăn lắm mới có thể trấn an được cô; sau khi để cô uống thuốc xong, hắn điềm đóng cửa mà quay lưng đi ra ngoài.
Cổ Mục thật sự muốn cứu sống cô: chỉ cần không có hai đứa trẻ đó, hắn khẳng định đảm bảo đến tám mươi phần trăm Thượng Quan Uyển sẽ sống. Nhưng có ai ngờ sự việc lại vượt qua tầm kiểm soát.
Cổ Mục có chết cũng không ngờ rằng cô thật sự mang thai trong lúc độc hoành hành khắp nơi trên cơ thể; đơn thai đã cực kỳ nguy hiểm, đằng này Thượng Quan Uyển đại còn là song thai!
Năm tháng qua Cổ Mục đã từng thấy cô phải vật vã như thế nào vì hai đứa bé trong bụng, có những lúc Thượng Quan Uyển yếu đến mức không thể ăn uống được gì, miệng lưỡi đắng chát nhưng vẫn cố gắng nốc thức ăn. Thậm chí có khi nôn thốc nôn tháo, nôn đến mật xanh mật vàng nhưng sau đó vẫn cố nhồi nhét mấy nắm cơm vào miệng mình.
Cổ Mục nhìn mà đau lòng biết bao, hắn thừa rõ là cô muốn nuôi sống hai đứa trẻ, cũng biết rằng chỉ cần đợi tới ngày sinh nở thành công, lúc đó Thượng Quan Uyển có thể yên tâm nhắm mắt.
Thế nên cô mới liều mạng ăn để giữ sức như vậy.
Cổ Mục cũng đã muốn cô bỏ đi đôi song thai này, nhưng hắn không thể mở miệng; hắn sợ cô ôm hận hắn, càng sợ cô sẽ tìm mọi cách để trốn đi.
Hắn cũng biết người con gái này đã mạnh mẽ như thế nào, bởi vì phải liều lĩnh như vậy mới có thể nuôi một thứ vừa độc, vừa thai trong chính cơ thể nhỏ bé đó của mình.
Nhưng thân thể cô mỗi lúc một yếu dần, da dẻ vàng vọt xanh xao, chỉ có cái bụng là lớn đến mức nhìn vào chỉ thấy mỗi nó mà thôi; thậm chí còn ốm yếu đến độ tĩnh mạch xanh tím nổi đầy trên da thịt cô.
Mỏng manh mà yếu ớt như vậy, nhưng Cổ Mục không hiểu vì sao cô dám gan dạ đánh cược mạng sống mà cố sinh hai đứa trẻ ra.
Có lẽ là vì “tình mẫu tử” — cái thứ mà cả đời hắn cũng không tài nào biết được.
Cổ Mục rốt cuộc cũng không thể đứng nhìn được nữa: Thượng Quan Uyển sẽ chết mất, thậm chí có khi còn chưa kịp sinh hai đứa bé ra, cô đã ngưng thở mất rồi. Thế nên hắn mới quyết định đem một chén thuốc đưa đến cho cô; đợi khi Thượng Quan Uyển uống xong, lập tức trong bụng nhói lên.
Đau đến không tả được, Thượng Quan Uyển hất đổ chén thuốc, ôm hai tay ôm bụng mình mà kêu rên.
“Đau... Cổ Mục, tại sao... Bụng tôi... Đau quá...” Nhìn biểu hiện của cô mà Cổ Mục đã thản nhiên như bản thân đã biết trước sẽ xảy ra tình huống này.
Thượng Quan Uyển dường như hiểu ra được gì đó, cô trừng đôi mắt, hô hấp nặng nề gằn đến: “Mẹ kiếp! Cổ Mục! Anh... Anh cho... A... Tôi uống cái gì?!”
“Uyển, cố chịu một chút, một chút thôi, Uyển...”
“Cổ Mục... Anh dám!...” Thượng Quan Uyển đau đến quằn quại, cô nhìn hắn với đôi mắt đầy căm phẫn: “Cổ Mục... Cơ thể này sớm muộn cũng phải chết!... Tôi... Thừa biết chuyện đó...”
“Nhưng nếu anh dám... giết con của tôi!... Mẹ nó... Tôi có thành ma cũng phải giết chết anh... Giết chết cả nhà anh!”
“Cổ Mục... Nếu anh dám... không cứu đứa bé... Cổ Mục... Tôi giết anh! Nhất định, giết chết anh!”
Hắn biết cô đang vô cùng căm phẫn, cũng biết giờ phút này Thượng Quan Uyển đang sinh non, chỉ hơn sáu tháng rưỡi.
Hắn nghiến răng, nắm tay siết chặt, trầm mặc im lặng, rũ mắt, bỏ ngoài tai lời nói của cô.
“Uyển, tôi xin lỗi...”