Trùng hợp… gương mặt cùng cái tên quen thuộc kia hiện lên rõ ràng trước mắt cô.
Nghiêm Kình!
Nếu hắn thật sự tồn tại, vậy thì hai đứa nhỏ mà cô sinh ra… hai đứa con mà Thượng Quan Uyển đã dùng cả tính mạng để sinh ra, thậm chí cả mặt mũi của chúng, cô còn chưa được nhìn thấy…
Đại não cô gần như xâu chuỗi được sự việc, nhưng Thượng Quan Uyển vẫn chìm trong hoang mang một lúc. Khi hoàn hồn, cô vội vàng tìm điện thoại di động, nhưng vì nó không thuộc về cô nên Thượng Quan Uyển không biết mật mã.
May sao ký ức kiếp trước vẫn còn, bản thân cô từng được Nghiêm Kình nuôi dưỡng, đào tạo, những việc liên quan đến công nghệ gần như là chuyện nhỏ. Chỉ một chút mẹo vặt, cô bẻ khóa thành công:
“Tôi xin lỗi cô trước, Hân Đồng!”
Dù người đã khuất, nhưng trước khi động vào đồ của người khác vẫn phải xin phép.
Thượng Quan Uyển biết bây giờ là năm năm sau khi cô “mất”, tức là hai đứa trẻ cũng đã năm tuổi.
Tâm trạng cô hồi hộp, bàn tay run run bấm một dòng chữ trên thanh tìm kiếm, trong đầu không ngừng nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của hai nhóc con. Cô biết chúng là song sinh, nhưng là trai hay gái?
Thế nhưng… những gì cô mong đợi lại không xuất hiện.
Trong phút chốc, tia hy vọng nơi đáy mắt vừa lóe lên đã bị dập tắt. Cô không nhìn thấy con, thậm chí một bức ảnh nhỏ cũng không có. Chỉ có Nghiêm Kình xuất hiện mà thôi.
Tâm trạng cô nhanh chóng chùng xuống. Đôi tay cứng đờ không bấm nữa. Thất vọng là thật, nhưng cô hiểu rằng người đàn ông đó làm vậy là vì muốn tốt cho hai đứa trẻ.
Hắn là lão đại của Thương Kinh, gần hắn như ở cạnh cọp, nên việc không để hai đứa nhỏ lộ diện là dễ hiểu.
Không còn hào hứng, không còn nôn nóng, cô chán chường ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Bỗng một suy nghĩ không mong muốn chợt hiện lên.
Cô quên mất, kiếp trước hắn đâu biết cô đang mang thai, cũng đâu biết cô trốn sang Malaysia cùng Cổ Mục.
Sao cô lại nghĩ rằng Nghiêm Kình phát hiện hai đứa nhóc kia? Có khi hắn còn không biết Thượng Quan Uyển mà hắn từng nuôi đã chết…
Ngay cả trong giây phút cuối cùng, cô cũng mơ hồ tưởng rằng Nghiêm Kình đã tìm thấy cô.
Khóe môi thoáng cong, nhưng rất nhanh lại hiện vẻ hoang mang tột độ.
Nếu vậy… hai đứa bé đang ở đâu? Con của cô đang ở đâu?!
Thượng Quan Uyển hoảng loạn, chỉ nghĩ đến việc phải tìm Cổ Mục để hỏi cho ra. Nhưng cô không biết vị trí Cổ gia, cũng không có cách liên lạc với Cổ Mục, và nếu có, cô cũng không biết phải mở lời ra sao.
Cuối cùng, cô ôm hy vọng, chạy sang đất nước Nghiêm Kình đang sống. Dù có thể cả đời này sẽ không tha thứ cho hắn, nhưng cô vẫn mong hai đứa bé đang sống cùng người đàn ông đó.
Có thể hắn ghét cô, nhưng Nghiêm Kình nhất định sẽ dành những gì tốt nhất cho bọn nhóc.
Thế nên Thượng Quan Uyển âm thầm theo dõi hắn, tưởng rằng hai bé không còn ở đây thì may mắn, cô bắt gặp một người đàn ông quen mắt — Cận Khiêm, dù năm năm đã trôi qua.
Chạy theo sau cậu ta là hai bóng dáng nhỏ xinh, một trai, một gái.
Chỉ cần nhìn, Thượng Quan Uyển biết chúng là ai. Bản năng làm mẹ mách bảo, hai đứa bé song sinh chính là máu mủ mà cô đã đánh đổi cả mạng sống để sinh ra.
Nước mắt cô không kìm được, tràn dài trên gò má. Dù được đào tạo, dù là đặc nhiệm Nghiêm Kình từng huấn luyện, cô vẫn không thể nhịn xúc động.
Cô giữ khoảng cách, bám theo Cận Khiêm từng bước để không bị phát hiện.
Nhưng khi Nhất Sênh nhìn thấy cô, con bé ngơ ngác và chạy ào tới ôm chặt chân cô, miệng líu lo “mẹ, mẹ”.
Nhất Thế cảnh giác hơn, không kéo em gái được liền òa khóc chạy về báo cho ba.
Thượng Quan Uyển sợ quá, vội gỡ tay bé gái để trốn vào một góc khuất, nhưng chỉ năm phút sau, bóng dáng cao lớn quen thuộc mà cô nghĩ cả đời không thể quên — Nghiêm Kình — đang đứng cùng hai đứa trẻ.
Hắn thật sự đã nuôi bọn chúng suốt năm năm.
Nhưng sâu trong thâm tâm, Thượng Quan Uyển dâng lên một cỗ tủi thân cực kỳ.
Rõ ràng cô là mẹ… rõ ràng đã sinh ra chúng, nhưng lại không thể ở bên con. Muốn gặp cũng phải giấu giếm, lén lút như vậy.
Cô ganh tỵ, tức giận đến đau tim, nhưng cô hiểu rằng với thân xác hiện tại, để Nghiêm Kình nhìn thấy sẽ là vấn đề nghiêm trọng…