Cô ganh tị, tức giận đến đau thắt tim gan, nhưng cô cũng biết với thân xác hiện tại, để Nghiêm Kình nhìn thấy sẽ là vấn đề quá mức nghiêm trọng…
Thế nhưng nỗi sợ ấy không thắng nổi mong muốn nhìn thấy con. Rốt cuộc, hôm sau, cô vẫn liều mình chạy đến tận cổng trường mẫu giáo của hai đứa nhỏ.
Vô tình, Nhất Sênh đứng ngơ ngác một mình, ánh mắt chăm chú nhìn về hướng cô.
Thượng Quan Uyển chậm rãi tiến tới, chiếc mũ lưỡi trai và khẩu trang cũng không thể che giấu hoàn toàn dáng vẻ quen thuộc trong mắt Tiểu Sênh Nhi. Bé con dường như nhận ra đúng người liền reo lên:
“Aaa.. Mẹ!”
Nghe tiếng “mẹ” từ miệng con, Thượng Quan Uyển hơi khựng lại. Cảm giác sinh tử, đau đớn như xương cốt vỡ vụn tràn vào ký ức, khiến cô muốn khóc. Cô rụt rè ngồi xuống, vốn không hề nhát gan, nhưng đứng trước đứa con do chính mình sinh ra, cô thấy thật mơ hồ, vừa vui vừa sợ.
Cô khẽ mỉm cười, ngồi xổm trước Nhất Sênh, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu bé:
“Bé con, không lẽ gặp ai cũng gọi là ‘mẹ’ sao?”
“Không ạ! Sênh Nhi chỉ gọi mẹ thôi! Vì mẹ giống như ảnh mà ba treo trong phòng ngủ mà!”
Nghe câu nói ngây ngô ấy, Thượng Quan Uyển khựng lại, đầu óc chợt nghĩ đến những bức ảnh trong phòng…
Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, Nhất Sênh bỗng kêu lên hai tiếng khác, đơn giản mà đủ làm Thượng Quan Uyển cứng người:
“Ba ba!”
Con bé vừa gọi… ba ba?
Cô sững sờ chưa kịp phản ứng thì cổ áo phía sau bị một lực cực mạnh nhấc lên, cơ thể cô treo lủng lẳng trong tay người đàn ông.
Mùi hương quen thuộc, khí thế áp đảo – đúng là hắn, Nghiêm Kình.
Khi đối diện, trái tim cô như ngừng đập, mồ hôi lạnh tuôn ra, đôi chân run rẩy. Cô sợ, sợ hắn phát hiện thân phận thật của mình.
Nhưng cũng chỉ một thoáng, Nghiêm Kình trở về vẻ lạnh lùng bức người, giọng nói trầm đe dọa:
“Còn dám xuất hiện trước mặt con gái tôi một lần nữa, tôi gặp cô ở đâu thì chỗ đó là đất chôn của cô!”
Câu nói vừa dứt, hắn thả cô xuống, cúi người ôm Nhất Sênh và bỏ đi.
Thượng Quan Uyển đứng đó, ngây ngốc nhìn theo. Cô nhìn gương mặt của mình trong lớp trang điểm, vẫn nhận ra dáng hình quen thuộc – may mắn là Nghiêm Kình chỉ nghĩ là hơi giống Thượng Quan Uyển.
Nhưng thực chất, gã đàn ông kia đang tự chế giễu chính mình: hắn nhớ cô đến mức có thể nhìn thấy bóng dáng Thượng Quan Uyển trong một cô gái xa lạ như vậy.
Kể từ lần đó, Thượng Quan Uyển hạn chế xuất hiện trước mặt hai con, biết rõ hậu quả nếu chọc giận Nghiêm Kình.
Thế nhưng, một buổi chiều, khi cô dạo quanh trung tâm thương mại, định tìm vài món đồ gửi ẩn danh cho hai bé, vô tình gặp lại Nhất Sênh và Nhất Thế.
Bên cạnh bọn trẻ là Nghiêm Kình, đang mua vé cho chúng. Thượng Quan Uyển bất giác chột dạ, quay lưng rón rén định rời đi. Nhưng Nhất Sênh dường như phát hiện cô, nhìn cha rồi nhìn em trai, cuối cùng quay sang nhà vệ sinh nơi Thượng Quan Uyển đang trốn.
Không thấy cô, bé gái kéo tay Nhất Thế:
“Anh hai, em muốn đi vệ sinh!”
Nhất Thế chạy đến kéo tay Nghiêm Kình:
“Ba ba, Sênh Nhi muốn đi vệ sinh!”
Hai cha con đành dắt Nhất Sênh vào, nhưng chờ mãi, bé vẫn chưa ra. Nghiêm Kình sốt ruột, bảo Nhất Thế vào kiểm tra.
Chỉ năm phút sau, Nhất Thế chạy ra, khóc tu tu:
“Ba ba! Tiểu Sênh Nhi lại bị bỏ bùa nữa rồi!”