minh phi và huyết ấn

Chương 1: Đêm Trăng Máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trên bầu trời của năm thứ ba mươi triều Trữ Minh, trăng lên màu đỏ như máu, sáng lạ thường nhưng lại chẳng soi rõ được nửa tấc đất. Cả thành Hạo Dương chìm trong sương đen, những tiếng chuông tang ngân dài từ chùa Lâm Vân vọng ra, nặng nề như lời tiễn biệt dành cho một người còn chưa chết.

Người ta nói, cứ mỗi trăm năm, Quỷ giới lại thức giấc.

Và để giữ vững hòa ước giữa hai giới người – quỷ, nhân gian phải dâng một tế phẩm có mệnh Minh Châu, thay thế cho hàng vạn linh hồn đã khuất.

Đêm nay là đêm ấy.

Trong tẩm điện Lâm phủ, hương đàn nghi ngút, từng tầng sa trắng buông rủ như khói. Ở giữa gian chính, Lâm Dao quỳ lặng trước linh vị tổ tiên, mặc áo tang trắng tinh, tóc vấn cao, trâm gãy làm đôi. Đôi vai mảnh run lên khẽ khàng dưới ánh nến.

Ngoài cửa, gió rít từng hồi, lồng lộng như tiếng quỷ gọi hồn.

Từ sáng sớm, cả phủ đã bị quan tế của triều đình phong tỏa. Mười hai đạo phù chú được dán quanh nhà, niêm lại toàn bộ cửa ngõ. Người nhà Lâm thị đều bị buộc phải ở trong, ai nấy quỳ lạy suốt từ giờ Dậu đến giờ Tý, không ai dám ngẩng đầu.

Lâm Dao sinh ra vào ngày nhật nguyệt đồng huyền, thân mang dị mệnh — sinh khí nửa âm nửa dương, được tiên tri phán là “người có thể bước qua Hoàng Tuyền mà không tan hồn”.

Vì thế, triều đình chọn nàng.

Không ai hỏi ý nàng.

Mẹ nàng khóc đến mù cả đôi mắt, cha nàng ngã quỵ trước bậc thềm. Còn nàng, chỉ lặng lẽ đứng đó, như một đóa hoa trắng sắp bị ném xuống vực thẳm.

Khi tiếng trống tế đầu tiên vang lên, cửa chính phủ Lâm mở ra. Bóng áo đen của những quan tế phủ thần đi qua, bước chân đều như nhịp đếm hồn. Người dẫn đầu đọc to chỉ dụ:

“Lâm Dao – nữ nhân họ Lâm, mệnh hợp âm, được chọn làm Tế Minh Phi, sẽ được đưa qua Cổng Hoàng Tuyền trong đêm trăng máu này. Từ nay, danh vị người không thuộc nhân gian, mà thuộc Minh giới.”

Nàng ngẩng đầu, giọng khàn đặc:

“Ta không sợ chết. Nhưng nếu ta đi, họ có bình yên không?”

Quan tế đáp, không chút cảm xúc:

“Bình yên hay không, là do ý Quỷ Vương.”

Nàng khẽ mỉm cười — một nụ cười mỏng manh hơn cả sương.

Nếu số mệnh đã định, nàng không cầu sống, chỉ cầu đừng bị lãng quên.

Đoàn người rời Lâm phủ khi trăng đã lên đỉnh đầu.

Con đường đến Cổng Hoàng Tuyền chạy qua nghĩa địa phía tây thành, nơi sương dày đặc đến mức ngọn đèn cũng hóa thành vệt máu. Bốn mươi tám ngọn đuốc đen cháy âm ỉ, khói từ đó không tỏa lên mà rơi xuống đất, như bị một bàn tay vô hình kéo ngược.

Người dân không ai dám nhìn. Họ cúi đầu, đóng cửa, bịt tai, giả như chẳng nghe thấy tiếng kiệu tế lướt qua phố dài.

Bên trong kiệu, Lâm Dao ngồi yên, hai tay đặt trên đầu gối. Mỗi nhịp rung của bánh xe như dội vào tim nàng.

Mẹ từng kể, những người bị chọn làm tế phẩm không bao giờ trở lại. Họ biến mất cùng ánh trăng đỏ, linh hồn tan vào Minh giới.

Nhưng nàng không muốn tan biến. Nàng muốn biết — vì sao Quỷ Vương cần một con người, và vì sao hòa ước này cứ lặp đi lặp lại.

Có thứ gì đó trong lòng nàng thôi thúc, một tiếng gọi yếu ớt vang lên tự đáy linh hồn: “Đừng sợ… ngươi sẽ nhớ ra ta.”

Nàng giật mình, ngẩng lên. Không ai trong đoàn lên tiếng. Chỉ có gió rít qua khe kiệu, lạnh buốt.

Cổng Hoàng Tuyền nằm ở cuối rừng U Mộc, nơi cây cối bị rút hết nhựa sống, thân gầy guộc như tay người chết. Ở giữa rừng, một phiến đá khổng lồ nứt toác, khắc hình một con rắn bảy đầu — biểu tượng của Thần Giới Cũ.

Bên dưới là chiếc giếng đen sâu thăm thẳm, nơi được gọi là Cửa Âm.

Quan tế thắp hương, đọc chú, rồi ra hiệu. Hai binh lính kéo nàng đến mép vực.

Lâm Dao ngẩng nhìn trăng. Đỏ như máu. Trong ánh sáng ấy, tóc nàng ánh lên một màu bạc nhàn nhạt, đôi mắt cũng phản chiếu thứ ánh sáng lạ.

“Tế phẩm Lâm Dao, ngươi có nguyện ý dâng linh hồn cho Quỷ giới để giữ yên nhân gian chăng?”

Giọng vị quan tế vang lên, nặng như đá đè.

Nàng đáp khẽ: “Ta không nguyện… nhưng nếu không có lựa chọn, thì cứ thế đi.”

Lời cuối cùng vừa dứt, mặt đất rung chuyển. Những ký tự phù chú khắc quanh giếng phát sáng rực rỡ. Một luồng gió đen quét qua, hút lấy mọi hơi thở.

Bầu trời vỡ ra một vệt sét tím.

Lâm Dao bị đẩy xuống.

Không có cảm giác rơi, cũng chẳng có đất dưới chân.

Chỉ là một khoảng trống vô tận — lạnh, ướt, và tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tấm áo tang của nàng bay phấp phới, tóc bung ra, từng sợi ánh lên như tơ bạc trong đêm. Mỗi nhịp tim yếu ớt dần. Mỗi hơi thở tan đi như khói.

Khi nàng tưởng mình sẽ tan biến, một bàn tay lạnh buốt chạm vào cổ tay nàng.

Tay ai đó — không phải người.

Một lực kéo mạnh khiến nàng bị giật xuống sâu hơn nữa. Dưới đáy vực là một biển ánh sáng đen đang xoáy, hàng vạn linh hồn trôi nổi, than khóc không tiếng.

Một giọng nói vang lên, trầm thấp như từ trong xương cốt:

“Tế phẩm của nhân gian… cuối cùng cũng đến rồi.”

Lâm Dao cố mở mắt.

Trước mặt nàng, giữa biển hồn mờ đục, một bóng người khoác áo đen đứng giữa ngọn lửa lạnh. Hắn cao lớn, mái tóc dài chạm đất, áo choàng thêu hình vảy rồng chìm. Xung quanh hắn, hồn ma đều cúi rạp đầu, không dám thở.

Đôi mắt hắn mở ra — màu đỏ pha tro tàn, như ánh nhìn xuyên qua mọi thời gian.

Ánh nhìn ấy khiến Lâm Dao run rẩy. Không phải vì sợ. Mà vì quá đỗi quen thuộc.

“Ngươi là… ai?” nàng thốt lên, giọng khản đặc.

Hắn bước đến, từng bước khiến đất dưới chân nứt ra, hồn khí xoáy thành lốc. Khi chỉ còn cách nàng một hơi thở, hắn cúi xuống, bàn tay lạnh chạm vào cằm nàng.

“Tên ta…” – hắn nói chậm rãi – “là Hạ Dạ.”

“Từ nay, ngươi là Minh Phi của ta.”

Ánh lửa đen bùng lên quanh họ, bầu trời như bị xé rách. Tất cả linh hồn cúi đầu. Trăng đỏ trên cao nứt vỡ, máu rơi thành từng giọt vào giếng Hoàng Tuyền.

Trong khoảnh khắc đó, Lâm Dao nghe thấy trong lòng mình vang lên tiếng ai đó gọi tên nàng — không phải giọng hắn, mà là chính nàng từ một kiếp xa xưa:

“Cuối cùng, ta lại tìm thấy chàng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×