Gió lạnh xuyên qua thân thể, như hàng ngàn mũi kim nhỏ châm vào da thịt. Lâm Dao mở mắt. Trước mặt nàng là một bầu trời đen đặc, không có trăng, không có sao – chỉ có những dải sáng u ám lơ lửng như khói ma.
Nàng đang nằm trên một mặt đất phẳng trơn như gương, ánh lên những vệt sáng tím nhạt. Từng dòng sương mỏng bò quanh cổ tay, trườn lên vai, rồi tan ra trong không trung.
Một cảm giác lạ lẫm: cơ thể không còn trọng lượng.
Khi nàng cố gắng cử động, chân không chạm đất, mà chỉ lơ lửng vài tấc – như thể đất này không thuộc về thế giới của con người.
Nơi đây, hẳn là Minh giới.
Nàng nhớ lại khoảnh khắc trước khi hôn mê: trăng đỏ vỡ, máu từ trời rơi xuống, một người đàn ông tên Hạ Dạ chạm vào nàng, gọi nàng là “Minh Phi”.
Tất cả diễn ra như một cơn mộng, nhưng nỗi lạnh trong xương và ánh nhìn ấy vẫn còn in rõ.
Nàng đứng dậy, nhìn quanh. Xa xa, những dãy núi trôi lơ lửng trong không trung như ảo ảnh. Trên đó, từng cung điện u tối mọc lên, tháp cao xuyên mây, ánh sáng chớp loáng như lửa ma trơi.
Không có tiếng người. Chỉ có tiếng gió, và thi thoảng, một tiếng chuông dài vang lên từ tận sâu trong lòng đất.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Giọng nói ấy vang lên từ phía sau – trầm thấp, lạnh lẽo, và đầy uy lực.
Lâm Dao quay lại.
Hắn – Hạ Dạ – đứng cách nàng vài bước. Áo choàng đen buông dài chạm đất, viền áo thêu những ký tự đỏ rực đang di động như sống. Mái tóc hắn dài đến thắt lưng, màu đen ánh tím. Trong ánh sáng nhạt, khuôn mặt ấy sắc như lưỡi gươm, không hề có hơi ấm.
“Đây là đâu?” – nàng hỏi, giọng khẽ run.
Hắn đáp, chậm rãi:
“Cung U Nguyệt, trung tâm của Minh giới. Từ nay, ngươi ở đây.”
Nàng khẽ rùng mình. “Ta… không chết sao?”
Hạ Dạ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua nàng như nhìn xuyên qua lớp da thịt.
“Chết? Không. Ngươi không còn là người. Nửa linh hồn ngươi đã bị ta giữ lại. Nửa còn lại… vẫn đang tan rã giữa Hoàng Tuyền.”
Lâm Dao lùi một bước, bàn tay khẽ siết vạt áo. “Tại sao ta?”
“Bởi vì ngươi là tế phẩm.” – hắn đáp gọn, giọng không cảm xúc.
“Nhưng khác với những kẻ trước, ngươi có thể tồn tại ở đây mà không tan biến. Một linh hồn nửa người nửa quỷ, như vậy hiếm có. Ta cần ngươi.”
“Cần… ta làm gì?”
“Giữ vững ranh giới.” – hắn nói, ánh mắt tối sầm. “Nếu không có Minh Phi, địa ngục sẽ tràn lên nhân gian. Ngươi tồn tại, để làm khoá phong ấn.”
Lâm Dao nhìn hắn thật lâu. Trong ánh nhìn ấy không có sợ hãi, chỉ là trống rỗng.
“Vậy ngươi gọi ta là ‘phi’ – là vì chức danh ấy sao? Hay vì một trò đùa?”
Hạ Dạ im lặng một lúc, rồi cúi xuống gần nàng, ánh mắt như lửa đỏ.
“Ta không đùa. Từ khoảnh khắc máu ngươi hòa với ta, ngươi là người của Minh giới.”
Nàng ngẩng đầu, môi khẽ run. “Nếu ta từ chối thì sao?”
“Thì linh hồn ngươi sẽ tan ngay lúc này.”
Hắn nói mà không thay đổi sắc mặt, như thể đó chỉ là sự thật hiển nhiên.
Lâm Dao cười khẽ, một nụ cười cay đắng.
“Vậy ra ta chỉ có hai lựa chọn: sống để bị giam cầm, hoặc chết để tan biến.”
“Đúng.”
“Thế thì… được.” – nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên giữa làn sương tím. “Ta chọn sống. Nhưng không phải để làm khóa, mà để tìm ra vì sao ta được chọn.”
Trong khoảnh khắc ấy, ánh lửa trong mắt Hạ Dạ khẽ dao động. Một thoáng mờ nhạt, như ký ức cũ.
Ngự điện U Nguyệt rộng vô biên, trần cung treo những dải vải đen như mây. Dưới chân là biển sương, mỗi bước đi lại vang vọng như tiếng chuông từ nơi xa xăm.
Hạ Dạ dẫn nàng đi qua hành lang dài, nơi hai bên là tượng đá của những sinh linh đã bị phong ấn.
Một bức tượng khiến nàng dừng lại: đó là một nữ nhân, gương mặt giống nàng đến kỳ lạ, đôi mắt nhắm nghiền, trên trán khắc ký hiệu hình trăng.
“Ngươi nhìn gì?” – Hạ Dạ hỏi, giọng trầm thấp.
“Người này… là ai?”
“Là Minh Phi đầu tiên. Đã tan biến từ ngàn năm trước.”
“Ngươi… nhớ nàng chứ?”
Hắn thoáng khựng lại. “Không. Ta không nhớ gì cả.”
Nhưng giọng nói ấy có một nốt run rất khẽ, đủ để khiến Lâm Dao nhận ra — hắn đang nói dối.
Họ đi qua hành lang dẫn đến Điện Linh Tảo, nơi ánh sáng tím nhạt rọi xuống mặt hồ phẳng lặng. Giữa hồ là một tòa điện nhỏ, tường ngọc đen, cửa khắc hình Bỉ Ngạn hoa.
“Đây là nơi ở của ngươi.” – Hạ Dạ nói.
Lâm Dao bước vào. Không có gì ngoài tấm gương nước giữa điện và một chiếc ghế đá. Trong gương, phản chiếu khuôn mặt nàng — nhợt nhạt, đôi mắt hơi phát sáng.
“Ta đã biến thành thứ gì thế này…” – nàng thì thầm.
“Ngươi vẫn là ngươi.” – Hạ Dạ đáp, từ phía cửa. “Chỉ là, giờ đây ngươi thuộc về nơi không có ánh sáng.”
“Và ngươi?” – nàng hỏi. “Ngươi là ai trong nơi này?”
“Ta?” – Hắn khẽ cười, nụ cười khiến sương đọng trên vai tan ra như khói. “Ta là Quỷ Vương. Là kẻ giữ thăng bằng giữa tồn tại và lãng quên.”
“Giữ thăng bằng, bằng cách bắt người khác hiến mạng?”
“Không có mạng nào là thừa. Chỉ có kẻ không hiểu giá trị của cái chết.”
Hắn quay đi, áo choàng phất lên, khiến ánh sáng trong điện chao nghiêng.
“Ngươi hãy quen dần đi, Minh Phi. Khi máu ta hòa cùng ngươi, ta sẽ đến tìm.”
Rồi hắn biến mất như tan vào khói.
Lâm Dao lặng lẽ nhìn vào gương nước. Trong phản chiếu, đôi mắt nàng khẽ đổi màu – từ nâu sang đỏ thẫm.
Một giọt nước rơi xuống từ đâu đó, tan vào mặt hồ, tạo nên những vòng tròn lan xa.
Trong lòng nàng, một tiếng gọi khác lại vang lên, như vọng từ kiếp nào:
“Đừng tin hắn. Ngươi đã từng giết hắn rồi.”
Bên ngoài, gió trong Minh giới nổi lên, cuốn theo hàng ngàn linh hồn mảnh vụn bay quanh cung điện.
Trên đỉnh U Nguyệt, Hạ Dạ đứng một mình nhìn xuống biển sương, mắt khép hờ. Từ bàn tay hắn, một sợi chỉ đỏ mảnh như tơ nối thẳng xuống điện Linh Tảo, nơi Lâm Dao đang ở.
Hắn lẩm bẩm:
“Ngươi vẫn như cũ, dù trải qua ngàn năm. Ta vẫn không thể giết ngươi…”
Dưới lớp áo đen, trái tim hắn đập một nhịp — rồi lại im lặng.
Một linh hồn quỷ tướng bước ra từ bóng tối, quỳ xuống.
“Bệ hạ, người này… có mệnh trùng với Minh Phi cũ. Có thể là luân hồi.”
“Ta biết.” – Hạ Dạ khẽ đáp, giọng khàn. “Nhưng dù nàng là ai, nếu phong ấn lại rạn, ta sẽ không để lịch sử lặp lại.”
“Bệ hạ sợ nàng sao?”
Hạ Dạ nhìn xa xăm, đôi mắt đỏ ánh lên tia sáng dịu đến lạ.
“Sợ ư? Không. Ta chỉ sợ một lần nữa… ta lại yêu nàng.”
Đêm đó, trong Điện Linh Tảo, Lâm Dao không ngủ được.
Nàng mở cửa, bước ra hành lang phủ sương. Dưới chân là biển linh hồn trôi chậm, phát sáng nhạt như đom đóm.
Giữa làn khói tím, hoa Bỉ Ngạn bắt đầu nở, đỏ rực rỡ như máu, từng cánh lay động trong gió không thật.
“Bỉ Ngạn… nở ở Minh giới.” – nàng khẽ nói. “Nghe nói loài hoa này chỉ nở khi một linh hồn nhớ lại kiếp trước.”
Một cơn gió lướt qua vai, mang theo tiếng thì thầm:
“Ngươi sắp nhớ rồi.”
Lâm Dao quay phắt lại, nhưng không thấy ai.
Chỉ có bóng của chính nàng – kéo dài trên nền gạch lạnh, đang cười, dù môi nàng không hề động.