minh phi và huyết ấn

Chương 7: Linh Trì Máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm Minh giới không có sao, cũng không có trăng.

Chỉ có một màu đỏ u ám như máu đang lan dần từ đỉnh trời xuống.

Lâm Dao ngồi giữa điện tối, hai tay ôm lấy cơ thể đang run rẩy. Dấu ấn đỏ trên cổ tay cô phát sáng dữ dội, mạch máu nổi rõ lên như những sợi dây đỏ sẫm bò dọc theo da thịt. Cơn đau nhói như có ngàn con dao cứa rách từng mạch máu, khiến cô gần như mất đi ý thức.

“Dừng lại… làm ơn…” — Cô khàn giọng van xin giữa cơn đau.

Nhưng tiếng vọng lại chỉ là những âm thanh rền rĩ của Minh giới. Huyết Ấn đang “thức tỉnh” lần thứ hai, như lời Hạ Dạ đã nói.

Từ sâu trong tâm trí, giọng nói quen thuộc vang lên — dịu dàng mà xa lạ.

“Đừng sợ, đây là cái giá của ký ức. Chỉ cần chịu đựng, ngươi sẽ nhớ lại tất cả…”

“Không… ta không muốn nhớ…”

Lâm Dao gào lên, nhưng tiếng hét bị nuốt trọn trong bóng tối.

Cơ thể cô run lên dữ dội, mái tóc đen dần chuyển sang màu trắng bạc. Móng tay dài ra, đầu ngón tay nứt toác, rớm máu. Một làn khí đen cuộn quanh người, dày đặc và nặng nề như sương mù của địa ngục.

Cô đang biến đổi.

Ngay khi hơi thở cuối cùng sắp tắt, luồng gió lạnh quét qua. Hạ Dạ xuất hiện. Ánh mắt hắn thoáng ngạc nhiên — rồi trầm xuống.

“Quá nhanh…” — Hắn khẽ nói. “Huyết Ấn phản ứng mạnh hơn ta nghĩ.”

Lâm Dao ngẩng đầu, đôi mắt cô lúc này ánh lên màu đỏ nhạt, trong như máu loãng. “Ngươi… là ai…” — Giọng cô trầm thấp, không còn là giọng của người phàm.

“Là kẻ đã trói linh hồn ngươi.” — Hạ Dạ bước tới, từng bước khiến đất đá dưới chân rạn nứt.

Hắn giơ tay, chạm vào dấu ấn trên cổ tay cô. Một luồng khí tối tràn ra, nhưng hắn vẫn giữ chặt, không rút lại.

“Dừng lại, ngươi sẽ—”

“Im.” — Hắn khẽ quát.

Dòng năng lượng từ Huyết Ấn dội ngược, khiến vết máu nứt toác trên tay hắn. Nhưng hắn vẫn không buông. Mạch máu của hắn và cô hòa làm một, ánh đỏ tràn ra, cuộn quanh hai người như sợi xích.

Cơn đau dần dịu đi. Cơ thể Lâm Dao run rẩy, rồi ngã vào lòng hắn.

Hạ Dạ đỡ cô, tay còn lại nắm chặt chuỗi ngọc đen nơi cổ. Chuỗi ngọc ấy phát sáng, tạo thành kết giới bao quanh hai người.

Một lúc lâu sau, cơn bạo loạn trong cơ thể cô mới dừng lại. Mái tóc trắng phai dần, trở lại đen nhánh. Nhưng da cô tái nhợt, ánh mắt lạc thần.

Hạ Dạ khẽ bế cô lên.

“Ngươi không chịu nổi đâu.”

Hắn bước ra khỏi điện, đi dọc hành lang tối, dẫn đến một nơi sâu thẳm trong cung — Linh Trì.

Đó là hồ máu nằm giữa những tảng đá đen, quanh hồ phủ sương lạnh, mùi kim loại nồng nặc. Máu trong hồ không ngừng sôi sục, phát ra ánh đỏ rực như lửa.

“Đây là gì…” — Lâm Dao yếu ớt hỏi, mí mắt cô run rẩy.

“Là Linh Trì Máu.” — Hạ Dạ đáp. “Nơi duy nhất có thể giữ ngươi sống.”

“Ngươi… định giết ta sao?”

“Không.” — Hắn cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn. “Ta định chia máu của ta cho ngươi.”

Cô sững lại.

“Ngươi điên rồi. Nếu làm thế, ngươi sẽ—”

“Biến mất một phần.” — Hắn cười nhạt. “Nhưng ít nhất, ngươi còn thở.”

Không để cô phản ứng, Hạ Dạ cắn đầu ngón tay, từng giọt máu đen đậm rơi xuống hồ. Mặt nước lập tức sôi trào, từng cột khói đỏ bốc lên, quấn quanh hai người.

Hắn đặt cô vào lòng hồ, nước máu lạnh buốt quấn lấy thân thể cô. Cô hét lên trong tuyệt vọng, nhưng hắn chỉ siết chặt vai cô, ánh mắt kiên định.

“Tĩnh tâm lại.”

“Không… ta sợ!”

“Nhìn ta.” — Hắn ra lệnh.

Cô mở mắt, và trong đôi mắt đỏ của hắn, cô thấy chính mình — run rẩy, yếu đuối, nhưng vẫn đang sống.

Giữa làn máu, huyết ấn trên cổ tay hai người cùng phát sáng. Ánh sáng đỏ rực lan ra, kết thành hình hoa trăng lưỡi liềm trên mặt nước.

Cơn đau dịu đi. Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.

Hạ Dạ thở mạnh, bàn tay hắn run lên, máu vẫn nhỏ xuống hồ. Mỗi giọt máu rơi, ánh sáng trong hồ lại yếu đi. Khi giọt cuối cùng chạm mặt nước, hắn gần như khuỵu xuống.

Lâm Dao chạm tay vào má hắn, giọng khẽ như gió:

“Vì sao lại cứu ta…”

“Vì ta nợ nàng… một lần sống.” — Hắn nói, khóe môi vẽ lên nụ cười mờ nhạt.

“Ta không phải nàng ấy.”

“Nhưng ánh mắt ngươi… lại giống hệt.”

Gió thổi qua, khói đỏ tan dần. Cơ thể cô dần hồi phục, nhưng trong lòng hồ, ánh sáng của máu Hạ Dạ vẫn rực rỡ như lửa.

Khi cô ngẩng lên, hắn đã quay lưng bước đi, giọng nói khẽ vọng lại —

“Ngươi nợ ta, Lâm Dao. Cả đời này.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×