Khi Lâm Dao tỉnh dậy, thế giới đã đổi sắc.
Trước mắt cô là một khu vườn trôi lơ lửng giữa hư vô — không có đất, không có trời, chỉ có sương mù và ánh sáng xanh mờ hắt ra từ những cánh hoa lạ. Mỗi cánh hoa tỏa ra ánh sáng nhạt, rơi xuống liền hóa thành hạt bụi nhỏ tan vào khoảng không.
Một con đường uốn quanh bằng đá đen dẫn tới hồ nước trong suốt như gương. Mặt hồ không phản chiếu bầu trời, mà phản chiếu khuôn mặt của chính cô – nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng, nhưng giữa trán lại nhấp nháy ánh đỏ của Huyết Ấn.
“Đây… là đâu?” — Cô khẽ hỏi, giọng vang vọng giữa không gian.
Một giọng nói trầm thấp đáp lại:
“Là Huyễn Giới. Là nơi ngươi học cách thở trong bóng tối, như ta đã nói.”
Hạ Dạ xuất hiện từ bóng mờ sau lưng, y phục đen lay động giữa sương trắng. Cặp mắt hắn vẫn đỏ như máu, nhưng ánh nhìn lần này không còn lạnh lẽo như đêm trước.
Lâm Dao né tránh, cúi đầu. Cô vẫn nhớ cảm giác lạnh buốt khi hắn in dấu ấn lên cổ tay mình.
“Ngươi muốn ta làm gì ở đây?”
“Nhìn.” — Hắn nói khẽ. “Nghe. Và nhớ.”
Hắn phất tay, mặt hồ đột nhiên rung lên. Hàng ngàn hình ảnh vỡ vụn hiện ra: những linh hồn trắng xóa đang lang thang giữa biển tro, những kẻ quỳ mọp dưới chân điện Minh, những tiếng khóc bị nuốt vào bóng tối.
“Đây là linh giới.” — Hạ Dạ nói, giọng đều đều. “Mỗi linh hồn khi chết đều phải đi qua nơi này. Nhưng không phải ai cũng được đầu thai. Có kẻ mang oán, có kẻ bị phong ấn, có kẻ… tự nguyện ở lại.”
Lâm Dao nhìn quanh, trái tim co lại khi thấy một đứa bé mặc áo rách đang đứng bên hồ, ánh mắt trống rỗng nhìn cô. Cô vô thức cúi người định lại gần, nhưng bàn tay bị ai đó kéo giữ lại.
“Không được chạm.” — Giọng hắn lạnh như thép. “Chúng không còn nhớ mình là ai, nhưng bản năng vẫn muốn tìm hơi ấm. Một khi ngươi chạm vào, chúng sẽ hút hết dương khí trong người ngươi để tồn tại thêm một khắc.”
Cô rụt tay lại, lùi vài bước.
“Vậy… ngươi giữ ta ở đây để làm gì?”
“Để ngươi học cách sống giữa những thứ đã chết.”
Câu trả lời khiến Lâm Dao nghẹn lại.
“Ta không phải quỷ.”
“Không lâu nữa sẽ là.” — Hắn nói, nụ cười thoáng qua. “Minh Phi phải mang hồn bán nhân bán quỷ. Thể xác người không chịu nổi sức mạnh của huyết ấn đâu.”
Lâm Dao ngẩng đầu, ánh mắt ngập nước. “Tại sao lại là ta?”
Hạ Dạ im lặng. Gió lặng. Sương tan.
Rồi hắn nói:
“Vì ngươi đã từng hứa.”
Lâm Dao sững người. “Hứa? Ta chưa bao giờ gặp ngươi.”
Hạ Dạ bước lại gần, ngón tay chạm nhẹ vào trán cô. Một tia sáng đỏ lóe lên — ký ức lại ùa về như dòng nước vỡ bờ.
Cô thấy mình trong hình dáng khác — tóc trắng, áo choàng tím, đang đứng trên vách đá. Phía đối diện là Hạ Dạ, quỷ vương với ánh mắt đẫm máu. Nàng giơ đoản kiếm, máu từ tay nhỏ xuống thành từng giọt đỏ.
“Ta nguyện hiến linh hồn ta, để ngươi ngủ yên ngàn năm.”
Đó là giọng của chính cô — nhưng không phải cô. Một người khác, một tiền kiếp khác.
Lâm Dao bật khóc, ngã quỵ.
“Không thể nào… đó không phải ta…”
“Ngươi không cần tin.” — Hạ Dạ khẽ nói. “Nhưng huyết ấn không bao giờ sai.”
Hắn quỳ xuống, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt trên má cô.
“Ta từng nghĩ, khi nàng ấy trở lại, ta sẽ giết nàng ngay lập tức.”
Hắn cúi xuống gần hơn, hơi thở lạnh lẽo phả lên môi cô.
“Nhưng ta lại không làm được.”
Lâm Dao run lên. “Vì sao?”
“Vì ta không biết… ta hận nàng, hay ta yêu nàng.”
Câu nói ấy khiến thế giới xung quanh như ngừng thở.
Lâm Dao nhìn sâu vào mắt hắn, và trong giây phút đó, cô thấy hình ảnh chính mình — không phải bây giờ, mà là khi xưa: nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt bi thương, tay cầm kiếm đâm thẳng vào tim hắn…
Trái tim cô đập loạn nhịp.
“Ngươi nhầm người rồi.” — Cô thì thầm, cố gắng giữ bình tĩnh. “Ta không phải nàng ấy.”
Hạ Dạ khẽ nhắm mắt. “Có lẽ.”
Hắn đứng dậy, quay lưng đi, bóng đen kéo dài như hòa vào màn sương. “Ngày mai, khi Huyết Ấn khởi động lần thứ hai, ngươi sẽ bắt đầu cảm thấy sự thay đổi. Khi đó, hãy nhớ — đừng để sợ hãi nuốt chửng ngươi.”
Nói dứt, hắn biến mất giữa khoảng không.
Lâm Dao ngồi lặng, nhìn xuống mặt hồ vẫn phản chiếu hình ảnh mờ ảo của mình. Nhưng lần này, cô thấy phía sau bóng mình là một người con gái tóc trắng — đang mỉm cười.
Cô đưa tay ra chạm nhẹ lên mặt nước.
Người con gái trong gương cũng giơ tay, đầu ngón tay vừa chạm, mặt hồ nổ tung thành muôn mảnh ánh sáng.
Một tiếng thì thầm vang lên, yếu ớt nhưng rõ ràng:
“Đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi nhớ lại tất cả…”
Lâm Dao giật mình, ngẩng lên. Cả khu vườn biến mất. Chỉ còn lại màn đêm, và trong bóng tối sâu thẳm, có đôi mắt đỏ đang dõi theo cô — vừa xa xăm, vừa đau đớn.