mộ của trời (bí ẩn huyền mộ p.2)

Chương 10: Phản bội trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi rời thung lũng chứa viên thiên thạch, nhóm Khải tiếp tục tiến sâu vào dãy núi Tây Tạng. Mỗi bước đi, cảm giác nguy hiểm càng tăng, nhưng không chỉ từ thiên nhiên – mà từ chính con người bên cạnh họ. Những ngày băng giá, đêm dài trong hang đá, và áp lực từ các thử thách liên tiếp bắt đầu bào mòn tinh thần của mỗi thành viên.

Thorne – người từng là chỗ dựa vững chắc của nhóm – bắt đầu tỏ ra lạc lõng. Anh im lặng hơn, mắt thường nhìn xa xăm, và tránh giao tiếp trực tiếp với Khải. Một buổi tối, khi nhóm dựng lều trên sườn núi, Khải để ý Thorne rút riêng viên thiên thạch ra khỏi balô, ánh mắt đầy hoang mang và lo lắng.

“Thorne… cậu đang làm gì?” Khải hỏi, giọng trầm nhưng nghiêm.

Thorne giật mình, buông viên đá xuống, vẻ mặt căng thẳng. “Tôi… tôi không biết nữa. Mỗi ngày qua đi, tôi càng cảm thấy… sợ. Không chỉ bão tuyết, không chỉ lời nguyền hay bóng đen… mà cả con đường này. Liệu chúng ta có thực sự nên tiếp tục?”

Khải bước lại gần, mắt nhìn thẳng vào Thorne. “Cậu đang nói gì? Chúng ta đã đi quá xa để dừng lại bây giờ. Dấu ấn trong cơ thể cậu, dòng máu dẫn lối, tất cả đều chỉ cho chúng ta đi tiếp. Nếu cậu bỏ cuộc, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.”

Nhưng Thorne lắc đầu, đôi tay run run. “Tôi không nói về bỏ cuộc… tôi nói về sự thật. Liệu Mộ của Trời có thực sự tồn tại? Hay tất cả chỉ là mê tín, dẫn chúng ta vào bẫy? Tôi đã thấy ngôi làng hóa đá, thấy thiên thạch… và tôi không chắc chúng ta có thể sống sót. Có khi chúng ta chỉ là những con cờ trong trò chơi mà ai đó đã sắp đặt từ lâu.”

Nhóm đứng im lặng, không khí nặng nề. Ánh lửa trại nhảy múa, chiếu lên gương mặt lo âu của Thorne, tạo ra những bóng dài như đang nhảy múa trong bóng tối. Sự nghi ngờ và sợ hãi trong Thorne đã bắt đầu lan tỏa, khiến các thành viên khác cũng tự hỏi: liệu họ có đang đi đúng đường?

Khải hít một hơi thật sâu, giọng trầm: “Mỗi người trong chúng ta đều cảm thấy sợ hãi. Nhưng sợ hãi không phải lý do để phản bội hay rời bỏ nhau. Nếu cậu thực sự không tin, hãy nói ra, nhưng đừng làm điều gì mà cậu sẽ hối hận sau này.”

Thorne nhìn xuống đất, đôi mắt lấp lánh nước mắt và giận dữ. “Tôi… tôi chỉ muốn sống sót. Tôi không muốn chúng ta gặp nguy hiểm nữa. Có lẽ… tôi phải làm điều gì đó để bảo vệ chính mình.”

Những lời này khiến nhóm bàng hoàng. Khải cảm nhận được sự thay đổi trong không khí: bóng đen ngoài kia dường như không chỉ là kẻ thù vật lý, mà còn là thứ gieo rắc nghi ngờ và sợ hãi vào trái tim từng người.

“Cậu định làm gì?” Khải hỏi, giọng nghiêm khắc.

Thorne không trả lời ngay. Anh lặng lẽ quay mặt ra khỏi nhóm, đôi tay cầm chặt viên thiên thạch, ánh mắt vừa quyết đoán vừa run rẩy. Khải nhận ra: Thorne đang đứng trước ngã rẽ – giữa lòng tin và sự sợ hãi, giữa tình bạn và bản năng sinh tồn.

Cả đêm đó, nhóm không ai ngủ. Thorne ngồi riêng một góc, nhìn viên thiên thạch như đang đàm phán với chính nó, trong khi những người khác cố giữ tinh thần cảnh giác. Khải biết rằng một phản bội dù nhỏ cũng có thể phá hủy toàn bộ hành trình, và điều quan trọng là phải giữ vững lòng tin trong nhóm.

Sáng hôm sau, khi sương mù còn phủ kín núi rừng, Thorne biến mất tạm thời. Khải phát hiện ba chiếc dấu chân dẫn xuống hẻm núi gần đó. Anh chạy theo, phát hiện Thorne đang đứng trước một vách đá, nhìn viên thiên thạch, môi mấp máy như đang tự nói chuyện với chính mình.

“Thorne, quay lại đi! Chúng ta cần cậu!” Khải hét lên.

Thorne quay lại, ánh mắt hỗn độn giữa giận dữ, sợ hãi và quyết tâm. “Tôi… tôi chỉ muốn chắc chắn rằng chúng ta không bị dẫn đi vào bẫy. Nhưng… nếu cậu tin, tôi sẽ đi tiếp. Nhưng tôi cần thấy… một minh chứng rằng Mộ của Trời thực sự tồn tại.”

Khải gật đầu, tay đặt lên vai Thorne. “Chúng ta sẽ tìm ra. Nhưng phải cùng nhau. Không ai bị bỏ lại phía sau.”

Trong khoảnh khắc ấy, bão tuyết bất ngờ ập đến từ hướng Bắc. Gió rít mạnh, tuyết bay mù mịt, như thể chính thiên nhiên cũng thử thách lòng tin của họ. Khải, Thảo, Lyra và Thorne đứng sát nhau, cảm nhận được nhịp tim đồng điệu – lòng tin vừa được hàn gắn, nhưng vẫn mỏng manh như băng mỏng trên núi.

Khải thầm nhủ: phản bội không chỉ là hành động thể xác, mà là thử thách nội tâm. Và để bước tiếp tới Mộ của Trời, họ phải vượt qua không chỉ những nguy hiểm vật lý, mà cả bóng tối trong chính trái tim mình.

Bước chân tiếp theo trên hành trình, nhóm Khải biết rằng một thành viên lung lay niềm tin không phải là thất bại – mà là lời cảnh báo rằng, trên con đường này, bất cứ ai cũng có thể bị thử thách đến tận cùng. Và bóng tối, cả bên ngoài lẫn trong lòng, sẽ không bao giờ ngừng theo dõi họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×