Thành phố về đêm, ánh đèn neon loang loáng soi xuống mặt đường ướt mưa. Khải và An vừa rời khỏi quán cà phê quen, định tìm một chút yên tĩnh sau chuỗi ngày dài căng thẳng. Nhưng ngay khi vừa bước ra ngõ hẹp, một luồng khí lạnh kỳ lạ ập tới.
Tiếng bước chân vang vọng trong bóng tối, không phải một, mà rất nhiều. Từ hai đầu ngõ, những bóng người mặc áo choàng đen trùm kín đầu đồng loạt xuất hiện, ánh mắt sáng lên như những ngọn lửa âm hồn.
“Cuối cùng cũng tìm thấy…” – một giọng khàn khàn cất lên, nghe như phát ra từ nơi rất xa.
Khải lập tức kéo An lùi lại, bàn tay nắm chặt con dao găm nhỏ mà anh luôn mang theo. “Các người là ai?” – Khải hỏi, giọng căng thẳng.
Những kẻ áo choàng im lặng. Chỉ có kẻ đứng đầu bước ra, giơ cao một vật bằng đồng xanh cũ kỹ. Đó là một chiếc đĩa khắc những hoa văn hình sao, xung quanh có chữ cổ ngoằn ngoèo khó hiểu.
“Giáo phái Thiên Tinh không cần kẻ ngoài chen vào việc của Trời.” – hắn cười khẩy. “Nhưng ngươi, hậu duệ của dòng máu kia… không thể thoát.”
Cả ngõ bùng lên những tiếng tụng chú. Khải cảm thấy không khí đặc quánh lại, tường nhà run rẩy như bị một áp lực vô hình bóp nghẹt. Một vòng sáng hình ngôi sao sáu cánh hiện ra dưới chân bọn áo choàng, bao vây anh và An trong trận pháp lạ lùng.
“Chạy đi!” – An hốt hoảng kéo tay Khải, nhưng ngay lập tức một vầng sáng đập xuống chắn ngang lối ra.
Không còn đường thoát.
Khải nghiến răng, nhảy lên tấn công kẻ gần nhất. Dao găm lóe sáng, nhưng khi chém trúng, cơ thể kẻ áo choàng lại hóa thành làn khói tan biến. Từ phía sau, một tên khác lao đến với lưỡi kiếm cong, lạnh sáng như băng.
Trong phút chốc, cả ngõ hẹp biến thành chiến trường. Tiếng kim loại va chạm, tiếng niệm chú rền rĩ. Khải xoay người, né đòn, vết máu rớm ra trên vai áo. An cũng nhặt lấy một thanh sắt gỉ, quật ngã một kẻ lao đến.
“Đủ rồi.” – giọng tên cầm đầu vang vọng. Hắn giơ cao chiếc đĩa đồng, và ngay lập tức, những vạch sáng trên đó chuyển động, xếp thành một hình thiên tinh kỳ lạ. Cả ngõ sáng rực, một sức ép nặng nề đè xuống ngực Khải.
Khải khụy gối xuống, mắt nhòa đi. Trong cơn choáng váng, anh nghe thấy giọng nói lạ vang vọng trong đầu:
“Dòng máu của ngươi là chìa khóa. Hãy đến nơi sao trời hội tụ. Mộ của Trời… chờ ngươi.”
Ngay khi Khải tưởng như sắp gục, từ xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát, ánh đèn đỏ xanh lóe sáng đầu ngõ. Đám áo choàng đồng loạt lùi lại, như những cái bóng tan biến vào màn đêm.
Chỉ còn lại Khải và An, thở dốc, mồ hôi và máu hòa lẫn.
“Bọn… bọn đó là ai?” – An run rẩy hỏi.
Khải siết chặt dao găm, trong mắt ánh lên vẻ kiên định pha lẫn lo âu. “Không phải chỉ là kẻ thù bình thường. Đây là… Giáo phái Thiên Tinh. Và họ chắc chắn có liên quan đến Mộ của Trời.”
Ở nơi nào đó, trên mái nhà cao, một bóng người vẫn dõi theo, ánh mắt lấp lánh như sao.
Cuộc chơi đã thật sự bắt đầu.