Sau đêm bị tập kích, Khải và An không còn dám chủ quan. Họ tạm trú trong một căn phòng nhỏ, cũ kỹ ở ngoại ô thành phố, khóa chặt cửa và kéo rèm kín mít. Cả hai gần như không ngủ được, ánh mắt vẫn còn ám ảnh bởi những kẻ áo choàng đen cùng thứ trận pháp kỳ dị sáng rực cả con ngõ.
Sáng hôm sau, Khải lặng lẽ mở chiếc túi vải mà anh luôn mang theo từ chuyến thám hiểm trước. Trong đó, ngoài vài công cụ nhỏ, còn có một mảnh giấy cổ nhàu nát mà anh chưa từng để ý kỹ. Đêm qua khi va chạm trong trận chiến, nó vô tình rơi ra, và Khải mới phát hiện những ký hiệu trên giấy sáng lên lờ mờ khi gần chiếc đĩa đồng mà Giáo phái Thiên Tinh cầm.
Khải trải mảnh giấy ra bàn. Đó không phải chữ viết thông thường, mà là những ký hiệu hình học nối liền nhau. Nhìn thoáng qua như những chấm đen ngẫu nhiên, nhưng khi Khải đặt lên một tấm kính lúp khắc vạch, chúng hiện thành… chòm sao.
“An, nhìn đi.” – Khải hạ giọng, chỉ vào mảnh giấy. “Đây không phải ký tự cổ, mà là bản đồ thiên văn.”
An nghiêng đầu, cau mày: “Anh chắc chứ? Chỉ là vài chấm với đường thẳng thôi mà.”
Khải kéo một quyển sách cũ từ balô ra, lật nhanh vài trang. Đó là cuốn sách nghiên cứu thiên văn cổ mà anh đã mua từ một hiệu sách cũ kỹ ở phố cổ. Đặt hai hình ảnh cạnh nhau, những chòm sao trùng khớp một cách kỳ lạ.
“Thấy chưa?” – Khải gõ nhẹ vào trang giấy. “Đây là chòm Thiên Cầm. Và đây… là Bắc Đẩu. Nhưng cách sắp xếp hơi khác với hiện tại, giống như… bầu trời được nhìn từ một vị trí khác.”
“Ý anh là…?” – An bắt đầu hiểu.
“Vùng Tây Tạng.” – Khải nói chắc nịch. “Từ độ cao ấy, hàng nghìn năm trước, những kẻ xây mộ có thể quan sát bầu trời khác hẳn với chúng ta dưới đồng bằng. Và bản đồ này… đang chỉ về một tọa độ nơi sao trời hội tụ.”
An ngồi thụp xuống ghế, mặt tái nhợt. “Nếu đúng vậy, thì Mộ của Trời không chỉ là truyền thuyết. Nó thật sự tồn tại.”
Trong không gian tĩnh lặng, cả hai cùng chìm trong ý nghĩ. Bỗng một luồng gió mạnh lùa vào, làm cánh cửa rung lên dữ dội. Mảnh giấy cổ bất chợt phát sáng lần nữa, lần này rõ ràng hơn, để lộ một ký hiệu giống như vòng xoáy, ngay tại giao điểm của những ngôi sao.
Khải run run đặt tay lên đó, thì một vệt máu từ ngón tay anh nhỏ xuống. Lập tức, ký hiệu đỏ rực lên, biến thành hình ảnh một ngọn núi sừng sững, phủ đầy tuyết trắng. Bên dưới có khắc một dòng chữ mờ nhạt:
“Khi sao trời mở lối, huyết mạch sẽ dẫn đường.”
Cả hai nhìn nhau, trong mắt lóe lên vừa sợ hãi, vừa hừng hực quyết tâm.
“Khải…” – An nuốt khan. “Chúng ta… thật sự sẽ đến đó sao?”
Khải không trả lời ngay. Anh chỉ nhìn về phía cửa sổ, nơi bầu trời xám xịt như có bão đang kéo đến. Anh biết, con đường tới Tây Tạng không chỉ có tuyết lạnh và gió núi, mà còn có bóng đen Giáo phái Thiên Tinh rình rập phía sau.
Nhưng trong tim anh, có thứ thôi thúc mãnh liệt: Nếu không đi, sự thật sẽ mãi bị chôn vùi. Và dòng máu trong anh sẽ không bao giờ được giải đáp.
Khải siết chặt mảnh giấy cổ, giọng kiên định:
“Đi. Chúng ta phải đến Tây Tạng. Đó là nơi mọi câu trả lời bắt đầu.”
Ngoài khung cửa, cơn mưa nặng hạt bắt đầu rơi. Hành trình mới đã chính thức mở ra.