Khải nhìn lên đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa, nơi những vách đá dựng đứng như những bức tường khổng lồ, chạm đến tận trời xanh. Gió thổi ào ạt từ trên cao xuống, mang theo những bông tuyết mảnh như kim nhọn, quất vào mặt anh đến tê buốt. Núi Băng Vĩnh Cửu – tên gọi đã vang lên trong những câu chuyện dân gian mà anh từng nghe – giờ đây hiện ra trước mắt, uy nghiêm và đáng sợ hơn mọi tưởng tượng.
“Đây là Núi Băng Vĩnh Cửu… Không ai đi qua mà trở lại nguyên vẹn,” Thảo thốt lên, giọng run run, mắt dõi theo vách núi phủ đầy sương trắng.
Nhóm Khải chần chừ một giây, hít sâu để cảm nhận cái lạnh cắt da, rồi Khải ra hiệu. Anh dẫn đầu, bước chân trên lớp tuyết dày đặc. Mỗi bước đi là một thử thách: tuyết trơn trượt, đá ẩn dưới bề mặt che khuất mọi dấu vết, và gió mạnh khiến họ gần như mất thăng bằng. Dây thừng quấn quanh eo, móc sắt kẹp vào đá, từng chi tiết nhỏ đều quyết định sinh tử.
Bước chân đầu tiên vượt qua sườn núi, nhóm đối mặt với một bức tường băng khổng lồ, phủ những vết nứt dài ngoằn ngoèo. Khải nhíu mày, bàn tay lấm tấm máu từ việc cắm móc sắt, nhưng anh không dừng lại. “Hãy đi theo tôi, từng bước một. Đừng nhìn xuống,” anh ra lệnh.
Bão tuyết bất ngờ tràn đến vào đêm đầu tiên. Tuyết rơi dày đặc, che lấp mọi dấu vết, biến không gian xung quanh thành một màn trắng xóa. Gió rít qua khe núi, tạo ra âm thanh như tiếng ma gọi hồn. Nhóm phải bám vào nhau, từng bước lê lết qua lớp tuyết sâu. Thảo suýt trượt chân vào hố băng, nhưng Khải kịp thời kéo cô lên. Họ hiểu rằng một sai lầm nhỏ thôi cũng đủ để rơi xuống vực thẳm lạnh lẽo bên dưới.
Đêm đó, họ dựng lều trên một sườn núi nhỏ, lửa trại yếu ớt chống lại gió. Khải ngồi bên lều, tay cầm bản đồ thiên văn mà nhóm tìm được từ trước. Ánh sáng từ đốm lửa nhảy múa trên giấy, lộ ra những ký hiệu mờ nhòe. Anh chợt nhận ra một đường thẳng nối các chấm sao, dường như dẫn thẳng đến Tây Tạng – nơi “Mộ của Trời” đang chờ đợi.
Ngày thứ hai, hành trình càng hiểm trở hơn. Họ phải leo qua một khe băng sâu, hai bên là vách đá dựng đứng. Khải cẩn thận cắm móc sắt vào băng cứng, kéo dây thừng qua, dẫn đường cho cả nhóm. Lạnh khiến tay chân tê cứng, nhưng anh không cho phép mình dừng lại. Mỗi bước đi trên núi băng là một thử thách với ý chí, sức mạnh và sự tin tưởng lẫn nhau.
Giữa bão tuyết, một ánh sáng kỳ lạ lóe lên trên đỉnh núi. Khải nhíu mày, cảm giác một luồng năng lượng lạ lan tỏa từ ánh sáng ấy xuống cơ thể anh. Không chỉ là cảm giác vật lý, mà còn là cảm giác tinh thần – như thể núi rừng đang thử thách họ, dẫn lối cho những người mang dòng máu có dấu ấn.
Khi vượt qua khe băng nguy hiểm, trước mắt họ là thung lũng băng khổng lồ, như một tấm gương phản chiếu ánh sáng từ bầu trời xanh yếu ớt. Mọi người lặng thở trước vẻ đẹp kỳ vĩ nhưng lạnh lẽo đến tê người. Khải nhận ra rằng hành trình này không chỉ là vượt núi, mà còn là bước vào một thế giới khác, nơi mỗi bước chân đều có thể định đoạt số phận.
Trong lúc nghỉ ngơi, nhóm phát hiện trên mặt băng xuất hiện những ký hiệu kỳ lạ, như bị khắc từ hàng trăm năm trước. Chúng giống những ký hiệu trong cuộn da tổ tiên mà Khải từng thấy – dấu ấn của những người đã đi trước, dẫn họ tới Tây Tạng và Mộ của Trời. Mọi thứ dường như sắp xếp theo một trật tự mà họ phải tìm ra.
Khải đứng trên băng, tay chống gậy, nhìn xuống cả thung lũng rộng lớn. Lạnh cắt da, gió thổi tứ bề, nhưng anh cảm nhận được một niềm thôi thúc mãnh liệt từ sâu trong cơ thể. Dòng máu trong anh đang rung lên cùng nhịp với nhịp tim của núi rừng, như chính núi băng đang gọi anh tiếp tục bước đi.
Bên dưới, nhóm nhìn nhau, hiểu rằng hành trình đã bước sang một thử thách mới – không chỉ là đối mặt với thiên nhiên khắc nghiệt, mà còn là những bí ẩn đang chờ họ phía trước. Từ giây phút này, Núi Băng Vĩnh Cửu không chỉ là một địa danh lạnh lẽo trên bản đồ, mà là bước đầu tiên đưa họ vào thế giới của Mộ của Trời – nơi thử thách không chỉ nằm ở thể xác mà còn ở ý chí và trái tim.
Khi bão tuyết dịu dần, Khải hít một hơi thật sâu, hạ ánh mắt xuống bản đồ. Mắt anh sáng lên một quyết tâm mới: vượt qua Núi Băng Vĩnh Cửu chỉ là bước khởi đầu. Phía trước, Tây Tạng và những bí ẩn còn lớn hơn đang chờ đợi, và nhóm Khải phải chuẩn bị cho những gì chưa từng xuất hiện trong trí tưởng tượng.
Bầu trời dần hửng sáng, tuyết rơi nhẹ, nhưng trong lòng mỗi người đều ngầm hiểu: con đường phía trước không còn lối lui, chỉ có tiến lên, để khám phá những bí ẩn mà dòng máu và số phận đã gọi họ tới.