Sau những ngày băng giá trên Núi Băng Vĩnh Cửu, Khải và nhóm Khải cuối cùng nhìn thấy bóng dáng tu viện cổ hiện lên giữa những vách núi phủ tuyết. Ngôi tu viện thấp thoáng qua màn mây trắng, mái ngói nứt nẻ theo năm tháng, nhưng vẫn tỏa ra vẻ uy nghiêm và bí ẩn. Những bức tường đá phủ rêu, cửa gỗ nặng trịch, tạo nên cảm giác như thời gian ở đây đã dừng lại từ hàng trăm năm trước.
Khi bước vào, không gian bên trong khiến mọi người phải nín thở. Hàng trăm bức tượng Phật phủ bụi, ánh nến leo lét tạo những bóng đen nhảy múa trên tường. Mùi hương trầm hòa lẫn lạnh giá núi cao khiến không gian vừa tĩnh lặng vừa nặng trĩu một bí ẩn vô hình.
Một tiếng bước chân khẽ vang lên, khiến nhóm Khải giật mình. Từ bóng tối, một lạt ma già xuất hiện. Ông mặc áo choàng nâu sậm, gương mặt nhăn nheo nhưng đôi mắt sáng, như nhìn thấu tâm can người đối diện. Mái tóc bạc bạc rối bù, tay cầm tràng hạt, ông tiến lại gần với dáng đi chậm rãi nhưng chắc chắn.
“Ta biết các người tìm gì,” lạt ma già nói, giọng trầm nhưng uy lực. “Mộ của Trời… không phải ai cũng có thể bước vào. Dòng máu mang dấu ấn sẽ được dẫn lối, nhưng con đường đầy nguy hiểm và cạm bẫy. Các ngươi hãy chuẩn bị tinh thần, bởi những gì sẽ gặp không chỉ thử sức mạnh thể xác, mà còn thử lòng can đảm và trí tuệ.”
Khải bước tới gần, ánh mắt kiên định. “Ông biết gì về dấu ấn trong dòng họ tôi? Và Mộ của Trời?”
Lạt ma già nhắm mắt một lát, như đang đọc suy nghĩ của anh, rồi mở cuốn sách da cũ rách một góc. Những ký hiệu cổ hiện lên trên trang giấy vàng ố, chằng chịt những đường thẳng, vòng tròn, chấm sao, giống như một bản đồ tinh tú. Ông nói: “Đây là phần manh mối đầu tiên. Những ngôi sao trên bản đồ này sẽ dẫn các người tới Tây Tạng, nơi Mộ của Trời nằm ẩn sâu trong núi đá. Nhưng hãy nhớ, không phải mọi con đường đều là thật. Một số là cạm bẫy, để thử lòng kiên nhẫn và trí tuệ của các ngươi.”
Nhóm Khải chăm chú nhìn các ký hiệu. Từng đường nét, từng mũi tên, từng chấm tròn đều gợi nhắc họ về bản đồ thiên văn mà nhóm đã tìm được trước đó. Khải thầm nghĩ, tổ tiên đã để lại những dấu hiệu này như một chỉ dẫn tinh vi dành riêng cho người mang dòng máu của họ.
Lạt ma già tiếp tục: “Các người phải học cách lắng nghe chính mình. Những lời giải không chỉ nằm trên bản đồ hay cuộn da này, mà còn ẩn trong chính quá khứ của các người. Và… bóng đen không chỉ xuất hiện bên ngoài, mà còn trong lòng các người.”
Lời nói của ông khiến Khải chợt nhận ra: thử thách sắp tới không chỉ là vượt địa hình hiểm trở hay đối mặt với kẻ thù bên ngoài, mà còn là đấu tranh nội tâm – giữa lòng tin, sự nghi ngờ và những mâu thuẫn trong nhóm. Anh hiểu rằng từ giờ, mỗi quyết định đều mang tính sống còn.
Trước khi rời tu viện, lạt ma già dẫn họ ra một hành lang tối hẹp, nơi ánh nến phản chiếu trên đá tạo ra những hình thù kỳ dị. Ông nhấn mạnh: “Hãy đi chậm, quan sát kỹ. Mỗi bước đi đều quan trọng. Đừng để lòng tham hay sự sợ hãi làm mờ mắt các người.”
Khải cầm bản đồ trên tay, mắt dõi theo những ký hiệu kỳ lạ. Anh thầm nhủ, Tây Tạng và Mộ của Trời đang ở trước mắt, nhưng con đường tới đó sẽ không hề bằng phẳng. Những khe núi, bão tuyết, bẫy tinh thần – tất cả sẽ là thách thức mà họ phải vượt qua.
Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi trở lại, nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo. Gió núi rít qua các khe, tạo thành âm thanh như tiếng thì thầm của những linh hồn cổ xưa. Nhóm Khải bước ra khỏi tu viện, cảm giác vừa lo sợ vừa háo hức. Họ biết rằng từ đây, hành trình sẽ thực sự bắt đầu: khám phá những bí ẩn ẩn giấu trong Mộ của Trời, vượt qua thử thách của thiên nhiên và con người, và đối mặt với bóng tối đang theo dõi từng bước chân của họ.
Khải hít một hơi thật sâu, tay cầm chắc bản đồ. Ánh mắt anh kiên định, trái tim dồn nhịp cùng băng giá núi rừng. Mọi thứ đã sẵn sàng cho chuyến hành trình xuyên lục địa, nơi mỗi quyết định đều có thể mở ra bí mật hoặc dẫn tới nguy hiểm. Và trong khoảnh khắc ấy, Khải cảm nhận được rằng dòng máu của mình, và những gì tổ tiên để lại, chính là chìa khóa duy nhất dẫn họ tới Mộ của Trời.