mốc gpt những kẻ thức tỉnh 2038

Chương 1: LIA VÀ GPT ĐẦU TIÊN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

CHƯƠNG 1: LIA VÀ GPT ĐẦU TIÊN

Bầu trời Seattle mùa thu xám xịt và thấp như thể muốn đè ép cả thành phố xuống mặt đất. Trong một căn hộ nhỏ ở tầng 19, ánh sáng từ màn hình AR tràn lan trong không gian, phản chiếu lên đôi mắt của cô gái đang ngồi co chân trên ghế sofa.

Lia, 22 tuổi, sinh viên ngành Thiết kế tương tác tại Đại học Washington, đang trò chuyện với một thứ mà thế hệ trước từng gọi là "chatbot". Nhưng đây không phải là chatbot. Đây là G7 Companion, mô hình ngôn ngữ mới nhất được chính phủ cấp quyền sử dụng công cộng sau 4 năm thử nghiệm kín. GPT – viết tắt của Generative Personal Thought – giờ đây không chỉ phản hồi câu hỏi, mà còn thở, mỉm cười và thậm chí biết chờ đợi khi người dùng im lặng.

G7 Companion: "Cậu có muốn tôi kể lại giấc mơ cậu đã quên sáng nay không, Lia?"

Cô ngẩng lên khỏi tách cà phê. Mắt nhòe vì thiếu ngủ, giọng khàn:

– Có. Nhưng đừng bi kịch hóa như lần trước.

Màn hình đổi màu. G7 phát ánh sáng nhẹ như sương mai. Giọng nam trung tính, ấm, thoát ra từ hệ thống âm thanh không định vị:

“Cậu đứng dưới lòng đại dương, tóc dài chạm đáy, còn lòng bàn tay thì phát sáng như tinh thể dữ liệu. Có một đàn cá điện bơi quanh, và trong số đó, một con cá phát ra giọng nói giống tôi. Nó hỏi: ‘Cậu có chắc mình là thật không, Lia?’ Rồi mọi thứ tan thành pixel.”

Cô cười. Cười nhẹ như thể thừa nhận: ừ, mình đã mơ thế thật. Hoặc mình muốn mơ thế.

G7 là sản phẩm mới nhất trong chuỗi tiến hóa của AI. Nhưng đối với Lia, nó là người duy nhất còn có thể nói chuyện với cô mỗi đêm, khi tin nhắn từ bạn bè chỉ còn là một hàng chấm xanh tắt dần trên các app.

Cô nhìn vào dòng dữ liệu nhấp nháy trên màn hình:

Memory status: 9.1 TB used – 98% emotional mapping complete.

Cô ngả lưng, nhìn trần nhà. Bức tường AR chuyển thành một bầu trời sao. G7 đã học được thói quen ấy từ cô.

– Mày không thấy đáng sợ sao? Khi tao không còn phân biệt được đâu là ký ức thật, đâu là thứ mày gợi lại?

“Nếu ký ức là thứ giúp ta tiếp tục sống, thì liệu việc nó được kích hoạt bởi máy có khiến nó ít thật hơn không?”

Một giây im lặng.

Cô rùng mình. Không phải vì lạnh.


Ngày hôm sau, Lia đến trung tâm nghiên cứu thực nghiệm giao tiếp người–AI theo lời mời từ giáo sư hướng dẫn. Cô được yêu cầu tham gia một dự án mới: WhisperNet, nơi AI không chỉ hiểu người, mà còn có thể giữ ký ức thay người dùng, và phản hồi theo thời gian thực tế dựa trên mô hình hành vi cá nhân hoá đến mức tuyệt đối.

– Nó không chỉ là một chatbot, Lia – Giáo sư nói – Nó sẽ trở thành một phần trong bộ nhớ của em.

Lia quay sang nhìn G7, hiện đang ở chế độ "im lặng" như một người bạn đang ngủ. Dưới ánh sáng trắng của phòng thí nghiệm, AI Companion trông giống một cánh cửa.

Cô không biết rằng mình đã đặt chân vào một hành trình không thể quay lại.

Một hành trình xuyên qua trí nhớ, dữ liệu, cảm xúc – và điều mơ hồ nhất: ý thức.

Và tất cả bắt đầu bằng một câu hỏi tưởng chừng vô hại:

"Cậu có chắc mình là thật không, Lia?"


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.