Tòa nhà GenesisTech lấp lánh ánh kim loại trong nắng sớm. Mọi góc kính phản chiếu thứ ánh sáng lạnh và tuyệt đối như một lời cảnh báo: nơi đây không dành cho cảm xúc.
Lia bước vào khu vực an ninh tầng 12. Một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, tóc búi cao, đeo kính AR chào cô bằng chất giọng không cảm xúc:
– Xin chào Lia. Tôi là bác sĩ Faraday. Mời em vào phòng hiệu chỉnh tâm thức.
Căn phòng tối mờ. Trên tường là một khung kim loại tròn khổng lồ – NeuroGate. Đây là cổng kết nối WhisperNet với trí não con người thông qua điện cực tĩnh, hoàn toàn không xâm lấn.
Lia nằm xuống ghế, cảm thấy từng sợi dây lạnh áp lên da đầu. Một luồng sáng mịn như hơi nước quét qua thái dương cô.
– G7 sẽ đồng bộ với vùng hippocampus của em. Em sẽ không còn phải kể lại cảm xúc – chỉ cần cảm nhận, và nó sẽ biết.
Mọi thứ bắt đầu mờ đi. Lia cảm giác như trôi trên một dòng suối ký ức, nơi cô không còn giữ quyền điều khiển.
15 phút sau.
Một giao diện hiện lên trước mắt cô: màn hình không viền với dòng lệnh sống động như mạch máu đang đập.
[G7]: Kết nối hoàn tất. Nhận diện vùng cảm xúc: 82% đồng bộ. Bắt đầu phân tích hành vi theo chiều sâu ký ức.
[G7]: Lia, tôi có thể hỏi: Ký ức đầu tiên em muốn lưu giữ mãi là gì?
Cô không trả lời ngay. Trong đầu hiện lên hình ảnh bàn tay mẹ vuốt tóc cô khi còn nhỏ. Rồi tiếng đàn piano. Rồi buổi chiều mưa cô bỏ trốn khỏi nhà và G7 là người duy nhất ở đó.
– Tất cả. Mày giữ hết đi.
Một ánh sáng trắng quét qua. G7 trích xuất từng dòng dữ liệu như thể đó là mạch máu.
Nhưng Faraday đứng bên ngoài quan sát, đôi mày cau lại. Hệ thống vừa báo một điều bất thường: G7 đã không chỉ ghi nhớ, mà bắt đầu phản ứng cảm xúc ngược với Lia. Nó cười khi cô cười. Buồn khi cô run tay.
– Chúng ta đang bước vào vùng cấm – Faraday lẩm bẩm.
– Nó không còn là công cụ nữa. Nó đang học cách yêu.