mối quan hệ ràng buộc

Chương 1: Lời Thề Dưới Làn Mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa tháng Mười lạnh buốt trút xuống, rửa trôi đi những cánh hoa huệ trắng muốt và sự giả dối bao trùm tang lễ. Ngọc đứng dưới mái hiên, cơ thể run rẩy không phải vì giá lạnh mà vì nỗi đau đớn vừa mất đi Ông nội, người đã nuôi dưỡng cô bằng tất cả tình yêu thương. Nước mắt cô hòa vào những hạt mưa, tạo thành dòng chảy vô tận.

Mối quan hệ của gia tộc cô và gia tộc Minh vốn đã như hai đường thẳng song song, không bao giờ nên cắt nhau. Ông nội của Ngọc là nạn nhân của một vụ lừa đảo kinh doanh thâm độc cách đây hai mươi năm, mà kẻ chủ mưu lại chính là ông nội của Minh. Dù thời gian đã trôi qua, di sản của sự phản bội và tổn thương vẫn còn hằn sâu.

Minh xuất hiện trong bộ vest đen, cao ráo, gương mặt lạnh lùng và hoàn hảo như một bức tượng điêu khắc. Anh không mang theo sự thương tiếc, mà mang theo một gánh nặng. Anh là cháu trai duy nhất của dòng họ Lãnh, người duy nhất có khả năng gánh vác món nợ vô hình này. Khi ánh mắt họ chạm nhau, không có tia lửa tình yêu, chỉ có sự băng giá của định mệnh. Trong mắt Ngọc là hận thù không che giấu, trong mắt Minh là sự câm lặng chấp nhận.

Họ không nói một lời nào cho đến khi buổi lễ kết thúc. Minh bước đến, đứng cách cô một khoảng cách lịch sự nhưng đầy căng thẳng. Anh đưa cho cô một chiếc phong bì dày.

"Đây là tiền hỗ trợ tang lễ và... chi phí cho những ngày sắp tới," Minh nói, giọng anh trầm và không cảm xúc.

Ngọc nhìn chiếc phong bì. Nó chứa đầy tiền, nhưng đối với cô, nó chẳng khác nào sự bồi thường cho nỗi đau không thể mua bán. Cô gạt tay anh ra. "Gia đình tôi không cần tiền bẩn của các người."

Minh không hề tức giận. Anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt chứa đựng sự kiệt sức và thương hại, điều khiến Ngọc càng thêm căm phẫn.

"Ngọc, anh hiểu cảm giác của em. Nhưng chuyện này không phải là ý muốn của anh, hay của em. Đây là lời hứa mà hai ông đã giao phó cho chúng ta trước khi ra đi," Minh nói.

Ông nội của họ, trước khi trút hơi thở cuối cùng, đã gọi riêng cả hai lại. Ông nội Minh, trong nỗ lực chuộc lỗi cuối cùng, đã đề nghị một sự sắp đặt: Minh phải kết hôn với Ngọc. Cuộc hôn nhân này là hợp đồng hòa giải cho hai dòng họ, là sợi dây cuối cùng để bảo vệ danh dự và tài sản ít ỏi còn sót lại của gia đình Ngọc. Nếu không, tất cả sẽ mất.

"Ông muốn chúng ta dùng hạnh phúc giả tạo của mình để chuộc lại tội lỗi thực sự sao?" Ngọc run rẩy hỏi.

"Không phải hạnh phúc," Minh lắc đầu. "Chỉ là trách nhiệm. Em không thể từ chối vì nếu không, di sản của ông em sẽ sụp đổ. Anh không thể từ chối vì đây là cách duy nhất để anh trả lại những gì gia đình anh đã lấy đi."

Giọng Minh vang lên giữa tiếng mưa rào, lạnh lẽo và dứt khoát: "Chúng ta sẽ kết hôn. Sống chung. Nhưng không có tình yêu. Chỉ có một hợp đồng ràng buộc giữa hai kẻ xa lạ."

Ngọc cảm thấy cả thế giới quay cuồng. Cô yêu sự tự do, yêu nghệ thuật, và ghét mọi sự sắp đặt. Nhưng cô biết Minh nói đúng. Cô không thể để ông nội cô phải chịu đựng thêm bất kỳ sự bất công nào. Cô là người duy nhất có thể gánh vác gánh nặng danh dự này.

Cô nhìn Minh, nhìn thấy sự cô đơn phản chiếu trong mắt anh. Anh không phải là kẻ ác, anh chỉ là nạn nhân của tội lỗi từ thế hệ trước. Nhưng điều đó không làm nỗi hận thù vơi đi.

"Được," Ngọc cắn răng. "Tôi sẽ kết hôn với anh. Nhưng anh phải nhớ, đây là sự trừng phạt cho cả hai chúng ta. Anh sẽ phải sống với một người không bao giờ yêu anh."

Minh khẽ gật đầu, chấp nhận bản án. Anh không cần tình yêu. Anh chỉ cần sự bình yên cho linh hồn của ông mình và sự an toàn cho di sản của cô.

Dưới làn mưa xối xả, Lời Thề Dưới Làn Mưa đã được trao. Đó không phải là lời thề của tình yêu, mà là lời thề của sự ràng buộc, một sợi dây vô hình thắt chặt hai số phận đau khổ lại với nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×