Căn biệt thự mới, rộng lớn và sang trọng, nằm khuất mình trong một khu phố yên tĩnh, trở thành nhà chung của Minh và Ngọc. Nó được mua bằng tiền của nhà Minh, như một phần của sự chuộc lỗi, nhưng đối với Ngọc, nó chẳng khác nào một nhà tù vàng. Mọi đồ đạc đều mới tinh, chưa từng chạm qua hơi ấm của gia đình, và sự im lặng trong ngôi nhà còn nặng nề hơn sự hận thù.
Sau ngày đăng ký kết hôn chóng vánh, không có bất kỳ nghi lễ hay tiệc tùng nào, họ bước vào cuộc sống chung. Hợp đồng hôn nhân của họ không được viết trên giấy tờ, mà được khắc sâu trong ánh mắt và hành động.
Quy tắc số một: Giữ khoảng cách. Họ ngủ ở hai phòng riêng biệt, ngăn cách bởi một hành lang dài và một cánh cửa gỗ nặng nề.
Quy tắc số hai: Giả vờ hoàn hảo trước công chúng. Minh là CEO của một công ty công nghệ đang lên, và Ngọc là một họa sĩ có tiếng. Họ cần duy trì hình ảnh một cặp đôi hoàn hảo, ít nhất là để bảo vệ danh dự của gia đình và đảm bảo sự ổn định cho di sản của ông Ngọc.
Quy tắc số ba: Không can thiệp vào cuộc sống riêng của đối phương.
Minh, với bản tính lạnh lùng và kỷ luật, tuân thủ các quy tắc một cách nghiêm ngặt. Anh bắt đầu ngày mới lúc 5 giờ sáng, rời nhà sớm và trở về muộn. Anh cố gắng biến sự vắng mặt của mình thành một sự tôn trọng đối với không gian riêng tư của Ngọc.
Tuy nhiên, Minh không thể hoàn toàn vắng mặt. Anh bắt đầu một chiến dịch bù đắp im lặng.
Ngọc phát hiện ra tủ lạnh luôn đầy đủ những món cô thích (những món cô đã vô tình nhắc đến trong quá khứ). Cô không cần giặt giũ vì quần áo đã được giặt và là phẳng cẩn thận. Anh thuê người làm, nhưng chỉ để dọn dẹp không gian chung; phòng của cô, anh tôn trọng không chạm vào. Đó là một sự chăm sóc vô hình, không lời nhưng đầy đủ.
Một buổi tối, Ngọc ở nhà một mình. Cô đang vẽ, cố gắng chuyển hóa nỗi hận thù thành năng lượng sáng tạo, nhưng thất bại. Chiếc cọ vẽ nặng trĩu. Khi cô bước xuống bếp, cô thấy Minh đang đứng đó, mặt anh đầy vẻ mệt mỏi sau một ngày làm việc dài.
Minh đang hâm nóng một bát súp đơn giản. Anh ngẩng đầu lên, thấy cô, và ngay lập tức lấy ra một chiếc bát khác.
"Tôi đã làm thêm một phần," Minh nói, không nhìn thẳng vào cô. Giọng anh trầm và đều đều.
Ngọc nhìn anh. Cô muốn từ chối, muốn lạnh nhạt, nhưng cái bụng đói và sự mệt mỏi lại phản bội cô. Cô ngồi xuống, cách anh một khoảng xa trên bàn ăn.
Họ ăn tối trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Chỉ có tiếng thìa chạm vào thành bát. Ngọc cảm nhận được sự căng thẳng không thể lý giải giữa họ. Mùi súp thơm ngon, ấm áp, nhưng sự lạnh nhạt trong căn phòng khiến cô cảm thấy nghẹn lại.
"Tại sao anh phải làm những điều này?" Ngọc hỏi, cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng. "Chúng ta không cần phải giả vờ khi chỉ có hai người."
Minh đặt chiếc thìa xuống. Anh nhìn cô, ánh mắt anh lần này có một sự mệt mỏi sâu sắc mà cô chưa từng thấy.
"Tôi không giả vờ, Ngọc," Minh nói. "Đây là cách tôi trả nợ. Tôi không thể làm gì để thay đổi quá khứ, nhưng tôi có thể đảm bảo cuộc sống hiện tại của em không bị ảnh hưởng bởi cuộc hôn nhân này. Tôi đang làm đúng trách nhiệm của mình."
"Trách nhiệm?" Ngọc cười khẩy. "Anh nghĩ anh có thể mua sự tha thứ bằng sự chăm sóc vật chất sao?"
"Không," Minh đáp một cách dứt khoát. "Tôi biết tôi không thể mua sự tha thứ. Tôi chỉ đang cố gắng làm cho cuộc sống của em dễ chịu nhất có thể. Em có thể hận thù tôi, nhưng em không cần phải chịu khổ."
Ngọc cảm thấy một sự giằng xé bên trong. Cô hận gia đình anh, hận lời hứa ràng buộc này. Nhưng cô không thể hận sự chăm sóc không lời, sự ân cần lạnh lùng của chính Minh. Nó quá chân thật và cô đơn đến mức khiến cô nao lòng.
Sau bữa ăn, Minh tự tay dọn dẹp, không để Ngọc động tay vào bất cứ thứ gì. Anh trở lại phòng làm việc của mình, và Ngọc trở lại phòng ngủ. Cánh cửa đóng lại, nhưng sự im lặng không thể ngăn cản sợi dây vô hình của sự ràng buộc và sự chăm sóc lặng lẽ đang thắt chặt hơn giữa hai người họ.
Ngọc đứng trước gương, nhìn vào ánh mắt mình. Nó chứa đựng hận thù, nhưng cũng bắt đầu có một chút hoài nghi. Cô ghét anh, nhưng cô cũng nhận ra, cô không thể bỏ sự chăm sóc lặng lẽ này, bởi lẽ, đó là điều duy nhất mang lại sự ổn định trong cuộc sống đầy hỗn loạn sau khi mất ông.