mối quan hệ ràng buộc

Chương 10: Giấc Ngủ Của Hai Kẻ Khốn Khổ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối hôm đó, Ngọc cảm thấy kiệt sức. Cơn sốt đã khỏi, nhưng sự căng thẳng tinh thần đã vắt kiệt sức lực của cô. Cô đã làm việc trong studio suốt cả ngày, cố gắng hoàn thiện một chi tiết phức tạp trên bức tranh của mình, nhưng mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Cô nhớ lại giấc mơ về Ông nội, nhớ lại lời nói của Minh, và cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong một vòng lặp không lối thoát.

Cô trở về phòng, nhưng cảm giác cô đơn bủa vây. Căn phòng rộng lớn, sang trọng, nhưng lại lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà, khao khát một hơi ấm, một sự an ủi. Cô không còn muốn chiến đấu nữa. Cô chỉ muốn được nghỉ ngơi.

Minh, ở phòng bên cạnh, cũng cảm nhận được sự trống rỗng đó. Anh vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến căng thẳng. Anh thắng, nhưng chiến thắng đó không mang lại bất kỳ niềm vui nào. Anh biết, thành công của anh được xây dựng trên di sản của tội lỗi và sự đau khổ của cô. Anh mệt mỏi với trách nhiệm này.

Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng gõ cửa khẽ khàng.

Minh mở cửa và thấy Ngọc đứng đó, trong bộ đồ ngủ đơn giản, đôi mắt cô đầy sự mệt mỏi và cầu khẩn. Cô không nói gì, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt đầy sự tuyệt vọng.

Minh hiểu. Anh đã nhìn thấy sự mong manh trong đôi mắt đó nhiều lần. Anh biết cô không đến đây vì tình dục, hay vì tình yêu lãng mạn. Cô đến vì sự cô đơn và kiệt sức.

"Anh... cho em ở lại đây đêm nay được không?" Ngọc thì thầm, giọng cô nhỏ đến mức gần như vô thanh. "Em... không muốn ở một mình nữa."

Minh không do dự. Anh mở rộng cánh cửa. Ngọc bước vào. Không có bất kỳ lời nói nào, không có sự lúng túng. Cô bước đến giường của anh, leo lên, cuộn tròn vào một góc, quay lưng về phía anh.

Minh đi đến giường, tắt đèn. Anh nằm xuống bên cạnh cô, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, như một sự tôn trọng cuối cùng cho không gian riêng tư của cô.

Nhưng Ngọc đã không giữ khoảng cách đó. Cô cựa mình, nhẹ nhàng di chuyển đến gần anh hơn, rồi vòng tay qua người anh, tựa đầu vào lưng anh.

Minh cảm thấy cơ thể cô, run rẩy và lạnh lẽo. Anh lập tức vòng tay qua, ôm lấy cô.

Đó là một cái ôm không có dục vọng, không có sự nồng nhiệt của tình yêu mới chớm. Nó là một cái ôm của sự thấu hiểu và sự an ủi. Minh ôm cô thật chặt, như thể anh đang ôm lấy cả thế giới đau khổ của cô.

"Ngủ đi," Minh thì thầm vào tóc cô. "Em đã chiến đấu quá nhiều rồi."

Ngọc cảm nhận được hơi ấm của anh, nghe được nhịp tim anh đập đều đều. Cô biết, anh cũng đang mệt mỏi như cô. Họ không còn là hai kẻ đối đầu, mà là hai kẻ khốn khổ bị trói buộc, đang tìm kiếm sự bình yên duy nhất mà họ có thể tìm thấy trong nhau.

Họ ngủ thiếp đi. Đó là giấc ngủ sâu nhất mà họ có được kể từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân này. Trong giấc mơ, không có nỗi đau, không có sự ràng buộc, chỉ có sự bình yên và sự an toàn mà họ đã tìm thấy trong vòng tay của đối phương.

Khi ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, Ngọc tỉnh dậy. Cô thấy mình vẫn nằm gọn trong vòng tay của Minh. Cánh tay anh vẫn ôm cô, bảo vệ. Cô ngước nhìn lên, và thấy anh đã thức từ lúc nào, lặng lẽ nhìn cô.

Ánh mắt anh, không còn lạnh lùng, mà tràn ngập sự dịu dàng và một nỗi buồn không thể che giấu. Anh yêu cô, nhưng anh biết rằng tình yêu đó sẽ không bao giờ trọn vẹn. Và cô, cô cũng yêu anh, nhưng cô biết rằng tình yêu đó luôn phải đi kèm với gánh nặng của quá khứ.

Họ đã ngủ chung giường, không phải vì tình yêu nồng nhiệt, mà vì họ không thể chịu đựng được sự cô đơn nữa. Giấc ngủ đó là một sự thừa nhận: họ đã trở thành một phần của nhau, một mối quan hệ mà sự đau khổ và tình yêu đan xen không thể tách rời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×