mối quan hệ ràng buộc

Chương 9: Những Khoảng Trống Cô Đơn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau nụ hôn và lời thề với bóng ma, Minh và Ngọc đã chấp nhận một sự thật nghiệt ngã: họ yêu nhau, nhưng tình yêu đó không thể mang lại niềm vui trọn vẹn. Nó luôn đi kèm với nỗi buồn của sự ràng buộc và gánh nặng của quá khứ.

Họ bắt đầu dành thời gian ở gần nhau hơn, nhưng đó là một sự gần gũi đầy cô đơn.

Buổi tối, họ thường ngồi trong phòng khách. Ngọc vẽ phác thảo, còn Minh đọc sách hoặc xem tài liệu công việc. Họ có thể ngồi cách nhau chỉ một sải tay, nhưng giữa họ là một khoảng trống vô hình được tạo nên bởi sự hận thù đã từng tồn tại và sự tuyệt vọng về tương lai.

Minh cố gắng chạm vào cô. Anh đặt tay lên tay vịn ghế sofa, cách tay cô chỉ vài centimet. Anh muốn chạm vào cô, muốn xóa đi mọi gánh nặng bằng một cái ôm, nhưng anh sợ. Anh sợ sự chạm vào của anh sẽ lại gợi lên cảm giác tội lỗi và sự phản bội trong cô.

Ngọc cũng khao khát hơi ấm đó. Cô mệt mỏi với sự cô độc và khao khát được dựa vào bờ vai vững chắc của anh. Nhưng cô không thể. Mỗi lần cô nghĩ đến việc chạm vào anh, hình ảnh sợi xích đỏ trong bức tranh lại hiện lên. Cô sợ, nếu cô chấp nhận sự an ủi của anh, cô sẽ quên đi trách nhiệm của mình.

Một đêm, Minh bị áp lực công việc. Anh nhắm mắt lại, xoa trán. Ngọc nhìn thấy sự mệt mỏi tột cùng trên khuôn mặt anh. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, đi vào bếp và pha cho anh một tách trà nóng.

Cô đặt cốc trà xuống bàn làm việc của anh.

Minh mở mắt ra, nhìn thấy cô. Ánh mắt anh đầy biết ơn. "Cảm ơn em, Ngọc."

Ngọc chỉ gật đầu. Cô muốn nói: "Hãy dựa vào em đi," nhưng lời nói mắc kẹt lại ở cổ họng. Thay vào đó, cô chỉ nói: "Anh nên đi ngủ sớm đi. Anh kiệt sức rồi."

Minh biết cô quan tâm, nhưng anh cũng hiểu khoảng cách cô đang giữ. Anh đưa tay ra, nắm lấy tay cô. Lần này, Ngọc không rút lại. Cô để anh nắm tay mình.

Hơi ấm truyền từ tay anh sang tay cô. Đó là khoảnh khắc của sự kết nối thuần túy, không có ràng buộc, không có tình dục, chỉ có sự an ủi thầm lặng.

"Ngọc," Minh thì thầm. "Chúng ta có ổn không? Em có hối hận không?"

"Em không biết, Minh," Ngọc trả lời, giọng cô chân thật đến đau lòng. "Em hối hận vì mọi chuyện đã xảy ra, nhưng em không hối hận vì anh. Em biết, anh cũng đang đau khổ. Chúng ta đang ở đây, bên nhau, nhưng chúng ta vẫn cô đơn. Đây là bản chất của tình yêu này."

Họ cùng nhau chấp nhận một sự thật kinh khủng: Tình yêu của họ được xây dựng trên nền tảng của sự bi kịch. Nó không phải là một mối quan hệ để tìm kiếm hạnh phúc tuyệt đối, mà là một mối quan hệ để san sẻ nỗi đau và gánh vác trách nhiệm cùng nhau.

Ngọc nhẹ nhàng rút tay lại. Cô biết, đã đến lúc phải trở về phòng mình.

Khi cô đi ngang qua cửa phòng anh, Minh nói vọng theo: "Ngủ ngon, Ngọc."

"Anh cũng vậy, Minh."

Họ đi ngủ trong hai căn phòng riêng biệt, nhưng cả hai đều thức. Cả hai đều cảm nhận được sự hiện diện của người kia, một sự hiện diện vừa là xiềng xích vừa là niềm an ủi duy nhất trong cuộc đời họ.

Những khoảng trống cô đơn vẫn còn đó, nhưng họ đã học được cách lấp đầy chúng bằng sự thấu hiểu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×