mối thù dưới lớp vỏ hứa hẹn

Chương 6: Kỷ Niệm Thầy Trò


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mối quan hệ đầy căng thẳng và khao khát của An Hạ và Trình Uy tiếp tục. An Hạ luôn tìm cách giữ tỉnh táo để tìm kiếm thông tin, trong khi Trình Uy dùng mọi cơ hội để khẳng định sự chiếm hữu và nhắc nhở cô về "bài học phục tùng" của mình.

Một buổi tối, An Hạ đang lục lọi tủ sách cũ trong thư viện, cố gắng tìm kiếm manh mối về vụ án của cha cô, thì cô vô tình làm rơi một chiếc hộp gỗ nhỏ. Bên trong không phải là tài liệu mật, mà là một chiếc máy tính bỏ túi cũ kỹ, đã ngả màu. Cô nhận ra đó là chiếc máy tính mà Trình Uy đã sử dụng khi còn dạy cô. Nó vẫn còn nguyên một vết nứt nhỏ do anh làm rơi trong một lần giảng bài.

Điều này làm An Hạ nhớ lại kỷ niệm cũ: cô từng là học trò duy nhất nộp bài tập về nhà đúng giờ và hoàn thành tất cả các bài toán phức tạp mà anh giao. Cô đã từng ngưỡng mộ anh không chỉ vì trí tuệ mà còn vì sự quan tâm âm thầm mà anh dành cho cô. Anh luôn là người thầy hoàn hảo, nhưng ánh mắt anh đôi khi lại chứa đựng một sự cấm kỵ khó hiểu khi nhìn cô.

An Hạ cầm chiếc máy tính, cảm thấy một nỗi buồn bỗng dâng lên. Cô nhớ lại những giờ học thêm riêng, nơi cô đã từng thầm ước được lớn nhanh hơn để thu hẹp khoảng cách "thầy-trò" này.

Trình Uy bước vào, nhìn thấy chiếc máy tính trong tay An Hạ. Gương mặt anh ta thoáng qua một cảm xúc phức tạp, sự lạnh lùng thường thấy biến mất.

"Em vẫn còn nhớ nó sao?" Trình Uy hỏi, giọng anh ta không còn sự bá đạo mà mang một chút dịu dàng hiếm hoi. "Nó đã đồng hành cùng tôi suốt thời gian dạy học. Sau này, tôi không dùng nó nữa, nhưng vẫn giữ lại."

An Hạ nhìn anh ta, ánh mắt cô không còn sự trả thù, mà là sự thấu hiểu. "Em luôn hoàn thành tất cả các bài toán mà anh giao."

Trình Uy bước lại gần cô. Anh ta nhẹ nhàng lấy chiếc máy tính từ tay cô, rồi vuốt ve gò má cô. "Anh nhận ra, em không chỉ là học trò giỏi nhất của anh. Em là người anh luôn khao khát."

Điểm nhấn Tình Cảm/Gợi Cảm

Tình Cảm: Kỷ vật cũ đã làm tan chảy lớp băng lạnh lẽo, gợi lại mối quan hệ "thầy-trò" cấm kỵ và sự ngưỡng mộ thuần khiết của An Hạ. Trình Uy thừa nhận sự khao khát cấm kỵ đã tồn tại từ lâu, chuyển từ sự chiếm hữu thô bạo sang sự chiếm hữu tinh vi, dựa trên cảm xúc.

Gợi Cảm: Trình Uy giữ nguyên tư thế vuốt ve gò má An Hạ, ánh mắt anh ta dán chặt vào đôi môi cô. Anh ta cúi xuống, không phải để hôn cuồng nhiệt, mà là một nụ hôn chậm rãi, đầy sự dịu dàng và tôn thờ, như thể đang thưởng thức một cấm kỵ đã được hợp pháp hóa.

Anh ta nâng tay An Hạ, đặt lên ngực mình. "Em có thể chạm vào anh. Em luôn có thể chạm vào 'người thầy' của em, học trò. Nhưng hãy nhớ, đó là sự phục tùng của em dành cho anh." Sự dịu dàng này còn gợi cảm hơn mọi sự bá đạo. Nó là sự kiểm soát dựa trên sự hồi tưởng và tình cảm, khiến An Hạ càng thêm rối bời về tình cảm của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×