Nắng Sài Gòn đầu tháng Tám đổ lửa, khác hẳn với cái nắng đồng quê Cà Mau. Nắng ở đây gắt gao, vàng vọt, như muốn thiêu đốt mọi vật. Cái nóng hầm hập bốc lên từ mặt đường nhựa, hòa quyện với tiếng còi xe inh ỏi, tiếng rao hàng của những gánh hàng rong, tạo nên một bản giao hưởng ồn ã, vội vã đặc trưng của đô thị. Kiệt, với chiếc ba lô cũ kỹ trên vai, đôi mắt vẫn mang nét trầm tư quen thuộc, đang cùng Thẩm đứng giữa bến xe Miền Tây đông nghịt người. Hai con người đến từ miền sông nước, giờ đây lạc giữa biển người tấp nập của Sài Gòn, mang theo bao bỡ ngỡ, lo toan nhưng cũng đầy ắp niềm hy vọng.
Hơn một tháng trước, ngày nhận tin báo điểm, cả xóm nhỏ ở Cà Mau như vỡ òa trong niềm vui. Kiệt đậu Đại học Bách Khoa TP.HCM với số điểm khá cao, đủ để ba mẹ cậu rạng rỡ khoe khắp xóm. Đôi bàn tay chai sạn của ba cậu run run cầm tờ giấy báo nhập học, còn mẹ cậu thì cứ tủm tỉm cười, nước mắt rơm rớm. Đối với họ, đây không chỉ là thành công của Kiệt mà còn là ánh sáng cuối con đường hầm của bao năm tháng lam lũ. Kiệt nhìn ba mẹ, lòng cậu dâng lên một cảm giác ấm áp, pha lẫn chút nghẹn ngào. Cậu đã làm được. Cậu đã không phụ lòng họ.
Về phần Thẩm, tin cô đậu Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn TP.HCM, ngành Văn học, cũng khiến gia đình thở phào nhẹ nhõm. Dù ba mẹ cô vẫn còn chút băn khoăn về "tương lai" của ngành học này, nhưng thấy con gái mình đạt được nguyện vọng, họ cũng không nói gì thêm. Thẩm thì vui sướng ra mặt, cô cứ nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy ba mẹ, rồi lại chạy sang nhà Kiệt để khoe. Lúc đó, Kiệt chỉ khẽ cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Cậu biết, Thẩm đã rất cố gắng cho ngành học mà cô đam mê.
Cái ngày Kiệt rời Cà Mau, ba mẹ cậu ra tận bến xe tiễn. Mẹ Kiệt dúi vào tay cậu xấp tiền lẻ nhàu nát, dặn dò đủ điều: "Ráng học con nhé, thiếu thốn gì thì báo về cho ba mẹ." Ba cậu chỉ vỗ vai cậu thật mạnh, ánh mắt chất chứa bao niềm tin. Kiệt nhìn ra cửa sổ xe, hình ảnh ba mẹ nhỏ dần, khuất sau những hàng dừa xanh ngút ngát. Một cảm giác chơi vơi xen lẫn quyết tâm bủa vây lấy cậu.
Còn Thẩm, ba mẹ cô tiễn cô bằng một bữa cơm thịnh soạn, gói ghém đủ thứ đồ ăn vặt và những lời dặn dò tỉ mỉ. Thẩm cảm thấy có lỗi khi không thể chọn ngành học làm ba mẹ hài lòng hoàn toàn, nhưng cô tin rằng mình sẽ chứng minh được lựa chọn của mình là đúng đắn.
Trước ngày Kiệt lên Sài Gòn một ngày, Thẩm tìm gặp cậu ở con đường làng quen thuộc, nơi hàng dừa cao vút soi bóng xuống mặt đường đất. Hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả một khoảng trời, rải vàng lên những ngọn dừa lao xao trong gió. Thẩm đứng đối diện Kiệt, hai tay nắm chặt một lá thư đã nhàu nát. Gương mặt cô bé hơi cúi xuống, mái tóc dài che đi một phần biểu cảm, nhưng Kiệt có thể thấy đôi gò má cô ửng hồng.
"Kiệt này..." Giọng Thẩm lí nhí, nhỏ đến mức gần như tan vào trong tiếng gió. "Tao... tao có cái này muốn đưa cho mày."
Kiệt khẽ nhíu mày, tim cậu đập thình thịch. Cậu biết cô bé vốn hồn nhiên, ít khi bẽn lẽn như vậy. "Có chuyện gì thế, Thẩm?"
Thẩm ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt cậu. Trong khoảnh khắc đó, Kiệt thấy trong mắt cô có chút ngại ngùng, chút bối rối, nhưng cũng ánh lên một tia sáng lạ lùng mà cậu chưa từng thấy trước đây. Cô bé chìa lá thư ra, không dám nhìn thẳng vào Kiệt.
"Mày... mày đọc sau cũng được. Đừng đọc bây giờ nhé."
Kiệt đón lấy lá thư, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cô bé còn vương lại trên tờ giấy. Lá thư được gấp làm tư, không có phong bì, và Kiệt thấy vài nét chữ nguệch ngoạc quen thuộc trên đó. Cậu tò mò muốn mở ra ngay lập tức, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Thẩm, cậu lại thôi. Cậu chỉ khẽ gật đầu: "Ừ. Tao sẽ đọc sau."
Thẩm dường như thở phào nhẹ nhõm. Cô bé khẽ cười, nụ cười vẫn tươi rói nhưng có gì đó khác lạ. "Vậy thôi. Mày giữ gìn sức khỏe nhé. Lên Sài Gòn nhớ giữ liên lạc đó."
"Mày cũng vậy." Kiệt đáp, giọng trầm hơn bình thường. Cậu muốn nói thêm gì đó, muốn hỏi lá thư đó có gì, nhưng Thẩm đã quay lưng bước đi, bóng cô bé nhỏ dần rồi khuất hẳn sau hàng dừa. Kiệt đứng đó một lúc lâu, tay vẫn nắm chặt lá thư. Mùi hương phù sa từ cánh đồng gần đó thoang thoảng trong gió, hòa cùng mùi cỏ cây quen thuộc của quê nhà. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng cậu, vừa háo hức, vừa lo lắng, vừa mơ hồ.
Tối hôm đó, sau khi ba mẹ đã đi ngủ, Kiệt ngồi bên bàn học, dưới ánh đèn vàng vọt, từ từ mở lá thư ra. Nét chữ của Thẩm run run, có lẽ vì cô bé cũng đã rất hồi hộp khi viết nó.
“Kiệt à,
Mày sẽ đi Sài Gòn rồi. Tự nhiên tao thấy buồn ghê á. Buồn không phải vì sắp xa mày, mà buồn vì không biết sau này có còn được ngồi chung bàn, được cùng mày ngắm mưa, hay cùng mày học bài nữa không. Ba năm cấp 3 trôi qua nhanh quá ha. Tao vẫn nhớ cái lần tao bị sốt, mày lẳng lặng đặt viên thuốc với chai nước lên bàn. Hay những lúc tao không hiểu bài, mày cứ kiên nhẫn giảng cho tao đến khi tao hiểu thì thôi. Mày ít nói thiệt, nhưng tao biết mày luôn quan tâm đến tao.
Thật ra, tao đã định viết lá thư này từ lâu rồi. Nhưng tao sợ. Sợ nói ra rồi mày sẽ thấy khó xử, sợ mình sẽ không còn là bạn bè thân thiết nữa. Tao biết mày là người tốt, rất tốt. Và tao… tao không muốn mất đi tình bạn của chúng ta.
Thôi thì, cứ coi như đây là một lời tạm biệt của tuổi học trò ngây thơ vậy. Lên Sài Gòn, chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, nhiều thứ mới mẻ đang chờ đón. Cố gắng học thật giỏi nha Kiệt. Tao tin mày sẽ làm được.
À, có một điều này… Tao không biết có phải là thật lòng hay không, hay chỉ là cảm xúc nhất thời của tuổi học trò. Nhưng Kiệt ơi, tao thích mày lắm. Thích cái cách mày hiền lành, thích cái cách mày ít nói nhưng luôn quan tâm đến người khác. Chỉ là… tao không biết phải làm sao. Nên thôi, cứ để nó là bí mật của riêng tao, cho đến khi mày đọc được lá thư này.
Mày đọc xong thì cứ vứt đi nha. Đừng suy nghĩ gì hết. Cứ coi như tao chưa bao giờ viết những dòng này.
Bạn cùng bàn của mày, Thẩm."
Kiệt đọc đi đọc lại lá thư, từng câu chữ như khắc sâu vào tâm trí cậu. Trái tim cậu đập loạn nhịp. "Tao thích mày lắm." Câu nói đó cứ vang vọng trong đầu cậu. Cô bé hồn nhiên, đôi khi hơi bướng bỉnh ấy, lại có những suy nghĩ sâu sắc đến vậy. Lá thư không chỉ là lời tạm biệt, mà còn là một lời tỏ tình ngây thơ, vụng về, nhưng chân thành nhất mà Kiệt từng nhận được. Cậu muốn chạy ngay đến nhà Thẩm, muốn hỏi cô bé rằng đó có phải là thật không. Nhưng rồi cậu lại ngập ngừng. Cậu hiểu sự bối rối của Thẩm, và cậu cũng bối rối không kém. Tình cảm mà cậu cất giấu bấy lâu, giờ đây lại được đối phương đáp lại một cách gián tiếp. Nỗi sợ hãi làm mất đi tình bạn, nỗi sợ làm Thẩm khó xử, khiến cậu không dám hành động. Kiệt gấp lại lá thư, cất nó vào cuốn sổ tay mà cậu vẫn dùng để vẽ ký họa, một nơi an toàn và bí mật. Cậu muốn giữ nó, giữ lại những cảm xúc trong sáng của tuổi học trò, và hy vọng một ngày nào đó, cậu sẽ đủ can đảm để đối diện với nó.
Giờ đây, đứng giữa bến xe Miền Tây ồn ào, lá thư vẫn nằm yên trong cuốn sổ tay của Kiệt. Thẩm đứng cạnh cậu, cô bé đã rạng rỡ hơn, nhưng Kiệt vẫn cảm nhận được sự ngượng ngùng thoang thoảng giữa hai người, đặc biệt là sau ngày trao lá thư.
"Đông quá ha Kiệt," Thẩm lên tiếng, kéo Kiệt về với thực tại. Cô bé nhìn quanh, ánh mắt tò mò và có chút choáng ngợp.
"Ừ," Kiệt đáp cụt lủn, rồi nhanh chóng định thần lại. "Mà ba mẹ mày đâu rồi?"
"Ba mẹ tao bận việc nên không tiễn ra bến xe được. Nhưng dặn dò tao phải tìm mày ngay khi đến đây." Thẩm cười, "May mà tụi mình đi cùng chuyến xe đó."
Đúng vậy, nhờ sự sắp xếp khéo léo của ba mẹ Thẩm (người đã biết chuyện Kiệt cũng lên Sài Gòn nhập học), cả hai đã cùng đi chuyến xe khách từ Cà Mau lên Sài Gòn. Suốt chặng đường dài, họ không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn nhau qua khóe mắt, và nụ cười lại hiện lên trên môi Thẩm mỗi khi Kiệt giúp cô chỉnh lại chiếc ba lô hay lấy hộ chai nước.
"Giờ đi đâu đây Kiệt?" Thẩm hỏi, giọng có chút lo lắng. "Nhà trọ mình đã đặt ở đâu ấy nhỉ?"
"Ở đường Nguyễn Tri Phương, Quận 10." Kiệt nhớ rõ địa chỉ, đó là nơi cô họ của cậu giới thiệu, một căn nhà trọ có hai phòng riêng biệt nhưng chung lối đi và khu bếp. "Bây giờ mình bắt taxi tới đó thôi."
Taxi len lỏi qua dòng xe cộ đông đúc, qua những con phố chật hẹp, những tòa nhà cao tầng san sát nhau. Khác với sự yên bình, rộng lớn của đồng ruộng Cà Mau, Sài Gòn hiện ra trước mắt họ là một mê cung của bê tông, sắt thép và ánh đèn rực rỡ. Tiếng còi xe, tiếng nói chuyện, tiếng nhạc từ các cửa hàng hòa vào nhau tạo thành một thứ âm thanh hỗn độn nhưng đầy sức sống. Thẩm dán mắt vào cửa kính, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Kiệt thì trầm ngâm hơn, cậu quan sát từng ngóc ngách, từng gương mặt người qua lại. Cậu biết, cuộc sống mới ở đây sẽ rất khác, và sẽ có nhiều thử thách đang chờ đón.
Khoảng nửa tiếng sau, chiếc taxi dừng lại trước một con hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Tri Phương, Quận 10. Đây là khu vực đông đúc sinh viên, gần nhiều trường đại học và chợ búa. Căn nhà trọ của họ là một ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ, màu sơn đã bạc phếch, nằm lọt thỏm giữa những ngôi nhà cao tầng san sát. Khuôn viên nhỏ bé, có một cây xoài già trĩu quả trước sân.
"Đây rồi," Kiệt nói, chỉ vào cánh cổng sắt đã han gỉ. "Phòng của mình ở bên trong."
Cả hai kéo vali vào sân. Ông bà chủ nhà, một cặp vợ chồng lớn tuổi hiền lành, đã chờ sẵn để đón họ. Họ được dẫn vào hai căn phòng liền kề nhau, chỉ cách nhau một bức tường mỏng. Mỗi phòng chỉ rộng khoảng 15 mét vuông, đủ kê một chiếc giường đơn, bàn học và tủ quần áo. Cửa sổ nhỏ nhìn ra phía sân chung, nơi có giàn hoa giấy tím đang nở rộ, gợi nhớ một cách mơ hồ về ngôi nhà của Thẩm ở Cà Mau.
"Phòng của Thẩm đây, còn phòng Kiệt bên cạnh nhé," bà chủ nhà nói, chìa hai chiếc chìa khóa. "Bếp và nhà vệ sinh thì dùng chung ở cuối dãy. Có gì khó khăn cứ hỏi ông bà nha."
Thẩm nhìn quanh căn phòng nhỏ, một cảm giác lạ lẫm dâng lên. Cô bé đã quen với căn phòng riêng rộng rãi ở nhà, giờ đây mọi thứ thật đơn sơ và chật hẹp. Nhưng rồi, ánh mắt cô dừng lại ở giàn hoa giấy tím, một nụ cười nhẹ nhõm xuất hiện trên môi. "Dạ, con cảm ơn cô chú ạ."
Kiệt đặt ba lô xuống, nhìn quanh căn phòng. Tuy đơn giản nhưng gọn gàng và sạch sẽ. Cậu cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Cuộc sống xa nhà đã thực sự bắt đầu.
Sau khi sắp xếp đồ đạc qua loa, cả hai cùng ra ngồi ở bộ bàn ghế đá cũ kỹ đặt dưới gốc cây xoài. Nắng đã dịu bớt, nhường chỗ cho những cơn gió nhẹ mang theo hơi ẩm của buổi chiều tà. Tiếng xe cộ vẫn ồn ào từ ngoài đường lớn vọng vào, nhưng trong con hẻm nhỏ này, mọi thứ dường như chậm lại.
"Vậy là từ giờ chúng ta là bạn cùng nhà rồi đó Kiệt," Thẩm cười, cố gắng xua đi không khí ngại ngùng.
Kiệt nhìn Thẩm, nụ cười hiếm hoi nở trên môi. "Ừ. Sẽ phải quen thôi." Cậu muốn nói nhiều hơn, muốn hỏi về lá thư, muốn hỏi về cảm xúc của Thẩm, nhưng những lời nói cứ nghẹn lại. Cậu sợ, sợ làm hỏng đi cái không khí bình yên giữa hai người.
"Mà mày có đói không? Tao thấy bụng tao réo rồi đó." Thẩm đưa tay xoa bụng, vẻ mặt tinh nghịch.
"Tao cũng đói." Kiệt gật đầu. "Hay mình ra ngoài ăn tối đi. Tiện thể đi khảo sát khu này luôn."
"Tuyệt vời!" Thẩm reo lên, đứng bật dậy. "Đi thôi!"
Họ cùng nhau đi bộ ra con đường lớn, hòa vào dòng người đông đúc của Sài Gòn về đêm. Ánh đèn rực rỡ từ những cửa hàng, quán ăn chiếu xuống mặt đường, tạo nên một bức tranh lung linh, đầy màu sắc. Tiếng rao hàng, tiếng nhạc xập xình, tiếng xe máy vù vù lướt qua. Tất cả tạo nên một Sài Gòn hoa lệ, khác xa với miền quê sông nước của họ.
Kiệt nhìn Thẩm, thấy cô bé đang say sưa ngắm nhìn mọi thứ xung quanh với ánh mắt đầy tò mò và thích thú. Một cảm giác nhẹ nhõm và ấm áp dâng lên trong lòng cậu. Dù Sài Gòn có ồn ào, xa lạ đến đâu, nhưng có Thẩm ở bên, mọi thứ dường như bớt đi phần nào sự bỡ ngỡ.
Đêm đó, sau bữa cơm bụi ven đường, Kiệt trở về phòng. Cậu lấy cuốn sổ tay ra, vuốt nhẹ lên lá thư của Thẩm. "Tao thích mày lắm." Câu nói đó lại hiện lên trong tâm trí cậu. Mối tình đầu thơ ngây của cậu, giờ đây không còn là đơn phương nữa. Nó đang bắt đầu một hành trình mới, trong một thành phố mới, với những thử thách và bất ngờ đang chờ đợi. Kiệt khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và chân thành. Cậu tin rằng, dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ cố gắng bảo vệ và trân trọng tình cảm này.