Gió mùa hạ thổi qua con ngõ nhỏ, lùa vào mái tóc rối tung của An Nhiên. Con bé ngồi trên bậc thềm nhà, tay cầm cây kem đang chảy dở, mắt mơ màng nhìn sang bên kia hàng rào gỗ. Ở đó, cậu bạn thanh mai trúc mã – Minh Hoàng – đang loay hoay bơm bóng rổ.
Từ nhỏ, hai nhà sát vách, lại cùng nhau đi học, cùng đón đưa. Tình bạn ấy kéo dài mười mấy năm, giản đơn như hơi thở. Nhưng An Nhiên biết, từ khi bước vào cấp ba, cái nhìn của mình dành cho Hoàng đã không còn đơn thuần như trước.
“Ngồi đó làm gì, sang phụ tao đi!” – Hoàng gọi, giọng cậu vang trong trẻo nhưng rắn rỏi.
An Nhiên chun mũi, miễn cưỡng đứng dậy. Nắng chiếu lên gương mặt cậu con trai, làm nổi bật làn da rám và bờ vai rộng. Cái dáng người đã vượt hẳn khỏi vẻ gầy gò năm xưa, giờ đã thành một chàng trai thật sự.
Nhiên bước qua hàng rào. Khoảng cách chưa đầy hai mét, nhưng trái tim cô đập nhanh lạ thường. Mỗi bước chân như giẫm lên thứ bí mật mà bản thân chưa dám nói ra.
Hoàng đưa bóng, nụ cười quen thuộc:
“Cầm hộ tao cái kim. Không khéo nổ tung bây giờ.”
An Nhiên cúi xuống nhặt, vô tình ngón tay chạm vào tay cậu. Cảm giác nóng bỏng, run nhẹ, khiến cô giật bắn. Một thoáng ngượng ngùng trôi qua, cả hai cùng im lặng, chỉ còn tiếng máy bơm nhịp đều đều.
---
Buổi chiều hôm đó, hai đứa mang bóng ra sân tập. Hoàng chơi hăng, mồ hôi túa ra, áo phông dán sát cơ thể. Nhiên ngồi bên ghế đá, mắt không ngừng dõi theo từng cử động mạnh mẽ ấy.
Cô cắn môi. Một nỗi xao động mơ hồ dâng tràn. Đây là cậu bạn từ bé vẫn từng bị cô bắt nạt, cùng trèo cây, cùng trốn mẹ đi ăn kem. Vậy mà giờ đây, mỗi nhịp tim của cậu lại khiến Nhiên bối rối.
“Nhìn gì ghê vậy?” – Hoàng đột ngột tiến lại, ngồi sát xuống cạnh cô.
“Không… không có gì.” – Nhiên lúng túng quay đi.
Khoảng cách quá gần, mùi mồ hôi pha chút hương xà phòng trên áo cậu khiến cô ngẩn ngơ. Hoàng đưa chai nước, vô tình để tay chạm tay. Cả hai sững lại, rồi cùng bật cười xua đi không khí kỳ lạ. Nhưng trong tim, cả hai đều cảm nhận rõ một điều: tình bạn ngây thơ đã có vết rạn đầu tiên.
---
Trời dần xẩm tối. Khi Nhiên chuẩn bị về, Hoàng gọi khẽ:
“Nhiên này…”
“Ừ?”
“Ngày mai… đi học cùng tao nhé. Lâu rồi không đi chung.”
Cô ngạc nhiên. Từ khi lên cấp ba, Hoàng có nhiều bạn mới, dần ít đi cùng cô. Giờ nghe cậu nói vậy, lòng cô dậy lên cảm giác vừa vui mừng, vừa ấm áp.
“Ừ, mai gặp.” – Nhiên cười, quay lưng đi.
Bóng chiều phủ dài trên con đường nhỏ. Cô gái tuổi mười bảy ấy vừa bước đi, vừa thấy trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Cảm giác ấy, liệu có phải là khởi đầu của một điều gì khác – không chỉ là tình bạn, mà là thứ rung động vụng về nhưng mãnh liệt của tuổi thanh xuân?
An Nhiên không biết. Chỉ biết rằng đêm ấy, khi nằm trên giường, hình ảnh nụ cười của Hoàng cứ hiện ra, làm lòng cô bối rối đến khó ngủ.