Tiết học Văn chiều hôm ấy diễn ra chậm chạp. Trên bục giảng, cô giáo đều giọng đọc thơ, còn An Nhiên lại chẳng thể tập trung. Trước mặt cô là trang sách trắng tinh, nhưng trong đầu chỉ hiện lên một hình ảnh: vòng tay rắn chắc của Minh Hoàng, hơi thở gấp gáp, ánh mắt như muốn xuyên thấu vào cô hôm qua trong phòng thí nghiệm cũ.
“An Nhiên, đọc tiếp đoạn này.” – tiếng cô giáo vang lên, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.
Nhiên vội đứng lên, giọng run run. Lớp bạn bật cười khúc khích, còn Hoàng ở bàn cuối thì chống cằm, khẽ nhếch môi nhìn cô. Ánh mắt ấy làm Nhiên luống cuống, đọc sai mấy chữ. Cô đỏ bừng mặt, ngồi xuống, tim vẫn đập loạn xạ.
---
Giờ ra chơi, Nhiên lấy cớ ra hành lang hít thở. Tiếng giày vang khẽ sau lưng, rồi một giọng quen:
“Làm gì mà ngơ ngẩn thế? Vẫn còn nhớ hôm qua à?”
Nhiên quay phắt lại, ánh mắt bắt gặp Hoàng đang dựa tường, nụ cười nửa trêu chọc nửa dịu dàng. Cô bối rối, tránh ánh nhìn ấy:
“Đừng… nói bậy.”
“Bậy gì? Tao chỉ hỏi thôi.” – Hoàng nhích lại gần, thấp giọng – “Mà mắt mày… lộ hết rồi.”
Nhiên sững lại. Quả thật, cô cảm nhận rõ ràng bản thân không thể che giấu. Mỗi khi cậu xuất hiện, đôi mắt lại tự động tìm đến, tim lại đập dồn dập.
---
Chiều xuống, cả lớp ra sân tập bóng rổ. Nhiên ngồi ghế đá, sách vở trên tay chỉ để che đi ánh nhìn dõi theo từng bước chạy của Hoàng. Cậu ném bóng, mồ hôi lăn dài trên cổ, áo đồng phục ướt đẫm. Mỗi động tác mạnh mẽ ấy khiến cô khát khao khó hiểu trỗi dậy.
“Ê, An Nhiên, coi giùm tao có đẹp không?” – Hoàng hô to sau khi ghi điểm, nụ cười rạng rỡ.
Cả nhóm bạn reo hò, còn Nhiên thì lúng túng vờ cúi xuống sách. Nhưng khóe môi lại khẽ cong, chẳng thể giấu nổi niềm xao động.
---
Khi sân vắng, Hoàng tiến lại. Cậu cầm chai nước, đưa ngang mặt cô:
“Uống đi, nãy giờ tao thấy mày nhìn tao nhiều lắm rồi.”
Nhiên hoảng hốt: “Không có! Tao chỉ… xem sách thôi.”
Hoàng nghiêng người, đôi mắt sâu thẳm chạm vào mắt cô, khiến hơi thở nghẹn lại.
“Nếu không nhìn thì sao mặt mày đỏ thế này?”
Khoảng cách quá gần, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả hai. Trong tích tắc, Nhiên chỉ ước có thể quay đi, nhưng ánh mắt Hoàng như giữ chặt, khiến cô chẳng thể thoát. Trái tim thiếu nữ mười bảy tuổi, lần đầu tiên, phải thú nhận thầm lặng với chính mình: cô đang yêu.
---
Đêm đó, trong gương phòng ngủ, Nhiên thấy đôi mắt mình lấp lánh một bí mật chưa từng có. Và cô biết, từ nay, chẳng thể che giấu nổi ánh nhìn ấy nữa.