mộng bên sông

Chương 8: Ánh mắt thẹn thùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày đầu hè trôi qua trong yên bình, nhưng ở xóm nhỏ ven sông, không khí bỗng trở nên rộn ràng khác thường. Những ánh mắt tò mò, những câu chuyện rỉ tai vang lên khắp mọi ngõ ngách. Tin đồn về An và Liên – hai người trẻ tuổi, hiền lành và gần gũi – bắt đầu lan nhanh như gió.

Một buổi chiều, An đang giúp cha xếp lúa trên sân, thì nghe thấy tiếng cười rúc rích của lũ trẻ trong xóm:

– “Ê, mày có biết không? An và Liên hôm qua đi bến sông suốt buổi, nắm tay nhau nữa kìa!”
– “Không thể nào! Liên mà…?”

An chỉ mím môi, cố giữ bình tĩnh, nhưng má nóng bừng, lòng bỗng dậy lên cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc. Anh biết rằng những khoảnh khắc riêng tư bên bến sông, từ buổi trú mưa đến chiếc lược ngà, giờ đây đã trở thành đề tài bàn tán của cả xóm.

Liên cũng không khá hơn. Khi cô cùng mẹ đi chợ, vài người phụ nữ trong xóm khẽ nhìn cô, nháy mắt và thì thầm:

– “Nhìn Liên kìa, lúc nào cũng cười tủm tỉm, chắc là có gì vui với An rồi.”

Liên cúi đầu, nắm chặt tay váy, mặt ửng hồng. Cô vừa ngượng ngùng vừa lo lắng, không biết phải đối diện với ánh mắt tò mò ấy ra sao. Nhưng trong lòng, cô cảm thấy một niềm vui len lỏi, vì những ánh mắt thẹn thùng, những nụ cười e ấp của An đã trở thành bí mật ấm áp giữa hai người.

Chiều hôm ấy, An và Liên hẹn nhau bên bến sông, nơi mà từ lâu đã gắn bó biết bao ký ức tuổi thơ. Khi gặp nhau, cả hai đều cười e thẹn, ánh mắt lúng túng nhưng ánh lên niềm hạnh phúc kín đáo.

– “Nghe nói xóm đang đồn đại về chúng ta kìa,” An nói, giọng pha chút ngượng ngùng.
– “Ừ… tớ biết… nhưng tớ không quan tâm,” Liên đáp, nhưng giọng cô khẽ run, đôi má ửng đỏ.

Họ cùng đi dọc bến sông, thả những bông sen trắng lên mặt nước, cùng cười và trò chuyện về những điều nhỏ nhặt, như thể xung quanh chỉ còn riêng họ. Mỗi ánh nhìn, mỗi nụ cười e ấp, đều trở nên đặc biệt dưới ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước lấp lánh.

An nhận ra rằng, dù tin đồn lan tỏa khắp xóm, điều quan trọng là cảm xúc của hai người. Liên cũng nhận ra rằng, trong ánh mắt An, cô tìm thấy sự chân thành và bảo vệ, khiến mọi lời đàm tiếu ngoài kia trở nên vô nghĩa.

Trước khi rời bến sông, họ đứng lặng nhìn nhau một lúc lâu, ánh mắt thẹn thùng nhưng tràn đầy sự ngọt ngào. Cả hai biết rằng, từ khoảnh khắc này, những ánh mắt tò mò, những câu chuyện xôn xao chỉ là thử thách nhẹ nhàng của tuổi trẻ, và tình cảm giữa họ – trong sáng, e ấp và ấm áp – sẽ tiếp tục lớn lên từng ngày.

Bến sông trở nên yên ắng, chỉ còn lại tiếng sóng lăn tăn, tiếng chim ríu rít và hai trái tim đang giao hòa. Trong ánh hoàng hôn đỏ rực, An và Liên nắm tay nhau, biết rằng dù cả xóm có bàn tán, họ vẫn sẽ tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc bên nhau, dưới ánh mắt thẹn thùng nhưng đầy ẩn ý.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×