Đêm nay, hồ Vọng Linh yên ắng lạ thường.
Bầu trời treo một vầng trăng bạc vằng vặc, ánh sáng rải xuống mặt nước khiến cả không gian như phủ lên một lớp linh khí mờ ảo. Dưới đáy hồ sâu không đáy, một luồng khí màu trắng bắt đầu dao động, từng cánh sen ngập tràn linh lực khẽ rung nhẹ.
“Đã ngàn năm trôi qua… Đóa sen cuối cùng rốt cuộc cũng đến ngày khai nở.”
Trên đài sen cao nhất, Thiên Đế mặc trường bào vàng kim xuất hiện, khí thế uy nghi trầm tĩnh. Bên cạnh là ba vị Thượng Tiên của Tam Cung, ánh mắt đồng loạt dõi về trung tâm hồ, nơi linh khí đang cuộn trào.
Bỗng nhiên, một ánh sáng chói lòa bùng nổ giữa không trung. Mặt hồ rẽ ra làm đôi, nước cuộn thành xoáy lớn, tiếng ngân nga của hàng vạn đóa sen vang vọng như tiếng chuông cổ.
Từ giữa tâm sen, một thiếu nữ chầm chậm hiện ra.
Nàng khoác y phục trắng thuần khiết, mái tóc dài đen mượt chạm gót, đôi mắt khép hờ như vẫn còn đang trong giấc mộng sâu. Trên trán nàng là một ấn ký hình giọt sương – biểu tượng của Sen Ngàn Năm, vốn chỉ xuất hiện một lần trong vạn năm.
"Thanh Liên." Thiên Đế gọi tên nàng bằng giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng chứa đầy quyền uy.
Nàng mở mắt.
Đôi mắt ấy... tựa hồ không thuộc về thế gian này.
Thanh Liên từ ngày đầu tiên thức tỉnh đã trở thành tâm điểm chú ý của Tam Giới. Là linh vật ngàn năm mới nở, lại có linh căn thiên bẩm, nàng nhanh chóng được phong làm tiên tử bậc cao, nhận sự dạy dỗ trực tiếp từ Thiên Đế.
“Ngươi là niềm hi vọng của Thiên Giới.” – lời dạy đầu tiên của Thiên Đế khắc sâu vào tâm trí nàng.
Nhưng cũng vì điều đó, nàng phải sống trong khuôn khổ.
Không được cười quá lớn, không được khóc trước người khác, không được nổi giận, không được yêu thương.
Tiên tử... không được yêu.
Năm 700 tuổi, Thanh Liên được ban xuống phàm trần để trảm yêu trừ ma, học đạo lý thế gian.
Nàng khoác áo trắng, bước qua Cửu Kiếp Môn, tay cầm Linh Kiếm, ánh mắt bình thản như hồ thu.
Nhiệm vụ đầu tiên: điều tra hiện tượng dị biến linh khí ở Huyền Lâm Sơn, nơi mà các đạo sĩ đều đã lần lượt biến mất không dấu vết.
Huyền Lâm Sơn hoang vu, sương mù bao phủ quanh năm, bên trong ẩn giấu yêu tà và oán khí dày đặc. Nhưng Thanh Liên không sợ, vì nàng là tiên, sinh ra để diệt trừ tà ác.
Vậy mà…
Trong một đêm trăng mờ, khi nàng bước vào khu rừng cấm, bị một yêu trận hút vào giữa, rồi ngất đi vì trúng độc khí.
Lúc tỉnh lại, trước mặt nàng là một nam nhân toàn thân bê bết máu, ánh mắt lạnh như sương, nhưng lại vươn tay về phía nàng.
“Đừng đi… xin đừng bỏ ta lại.”
Thanh Liên cau mày: “Ngươi là ai?”
Người ấy không trả lời, chỉ lặp lại một câu: “Ta… đã đợi nàng… lâu lắm rồi.”
Giữa Huyền Lâm Sơn u tối, sương mù dày đặc, gió rít như tiếng quỷ khóc, câu nói ấy khiến lòng nàng chấn động.
Lần đầu tiên… một tiên tử như nàng biết đến thứ gọi là dao động trong tim.
Hắn tên là Cửu Dạ.
Tự xưng là một đạo sĩ lưu lạc, bị đám yêu quái truy sát gần chết.
Thanh Liên vốn định cứu hắn rồi rời đi. Nhưng có gì đó rất lạ…
Mỗi khi nàng định thi triển pháp thuật, linh lực liền rối loạn.
Mỗi khi nàng nhìn hắn, lại thấy hình ảnh một người đàn ông áo đen trong giấc mộng, người từng vuốt tóc nàng và nói:
“Nếu có kiếp sau… ta nguyện làm người chống lại cả tam giới, chỉ để nàng được sống yên.”
Cửu Dạ – là ai?
Một phàm nhân?
Hay… là oán linh chưa siêu thoát?
Thanh Liên không biết.
Nhưng nàng biết chắc một điều:
Gặp hắn – là điềm báo cho một kiếp nạn.
Nhưng nếu đã là định mệnh, nàng… sẽ nghênh đón nó bằng tất cả thanh xuân bất tử của mình.
Chương sau: “Vết Thương Không Thể Lành” – nơi Thanh Liên lần đầu tiên nhìn thấy Cửu Dạ hóa ma…