mộng hoa vô niệm

Chương 2: Vết Thương Không Thể Lành


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đổ mưa rả rích từ lúc chiều đến tận khuya.

Thanh Liên ngồi dưới mái hiên ngôi miếu hoang trong lòng Huyền Lâm Sơn, ánh mắt dõi theo từng giọt nước mưa rơi xuống từng giọt, từng giọt, đều đặn mà lạnh lẽo.

Bên trong miếu, Cửu Dạ vẫn còn bất tỉnh. Vết thương trên ngực hắn do yêu khí gây ra, không thể dùng pháp thuật bình thường để chữa trị.

Thanh Liên đã dùng hết ba viên linh đan quý hiếm trong tay áo, lại đặt trận pháp tịnh khí xung quanh hắn, thế nhưng vết thương vẫn không có dấu hiệu hồi phục.

Nàng cau mày. Đây không phải vết thương của một phàm nhân. Là thứ gì đó… rất sâu, rất đen tối, giống như từng ăn mòn tâm can hắn từ rất lâu.

"Ngươi thật sự là đạo sĩ sao?" – nàng lẩm bẩm, tay vẫn giữ pháp ấn giữa không trung.

Đáp lại nàng chỉ là tiếng mưa hòa cùng tiếng rên khẽ từ người đàn ông trong bóng tối.


Giữa màn đêm, Cửu Dạ chợt mở mắt.

Ánh mắt ấy… không còn là đôi mắt đầy đau đớn lúc bị thương. Mà là một đôi mắt đỏ rực, như đang bị thiêu đốt bởi lửa ma giới.

Thanh Liên lập tức cảm nhận được luồng sát khí trỗi dậy.

Nàng bật dậy, rút Linh Kiếm, ánh sáng trắng lạnh toát từ thân kiếm soi rọi gương mặt hắn.

Nhưng Cửu Dạ không lao vào tấn công. Hắn chỉ siết lấy đầu, run rẩy như đang đấu tranh với chính mình.

"Ra khỏi đầu ta… ra khỏi đầu ta… đừng cho ta thấy nàng nữa… ta đã quên rồi mà!"

Thanh Liên ngạc nhiên. Nàng không biết hắn đang nói với ai.

Bất giác, nàng tiến lại gần.

“Ngươi thấy… ai?”

Cửu Dạ mở bừng mắt, trừng trừng nhìn nàng như thể đang nhìn thấy quỷ dữ. Nhưng đôi mắt đỏ đó lại chợt tan đi, trở về màu đen sẫm như bóng đêm.

“… Là nàng. Nàng lại cứu ta một lần nữa.”

Giọng hắn khàn đặc, gần như vỡ vụn.

Thanh Liên không hiểu.

Lại nữa?

Nàng chưa từng gặp hắn trước đây.

Nhưng đôi mắt ấy… lại mang theo một mảnh ký ức mơ hồ mà nàng không thể gọi tên.


Sáng hôm sau, trời hửng nắng.

Thanh Liên dọn dẹp lại miếu hoang, gom hết tàn tích của trận pháp đêm qua. Nàng đã quyết định, sau khi vết thương của Cửu Dạ ổn định, nàng sẽ rời khỏi đây. Nàng là tiên tử, không thể ở quá lâu bên một phàm nhân.

Nhưng khi bước vào trong, nàng thấy hắn đã ngồi dậy từ lúc nào.

“Ta không phải người.” – hắn nói, giọng rất bình thản.

Thanh Liên hơi giật mình: “Ngươi muốn nói mình là yêu?”

Cửu Dạ không trả lời. Hắn chỉ ngước nhìn nàng, rồi đưa tay kéo vạt áo bên ngực trái – nơi vết thương chưa khép miệng.

“Thứ này… không phải do yêu quái gây ra. Là do ta tự khắc vào. Là một cách để phong ấn một phần hồn phách của mình.”

Thanh Liên cau mày: “Tại sao ngươi phải làm thế?”

Cửu Dạ cúi đầu: “Vì ta không muốn nhớ. Nhớ về nàng.”

Một lần nữa, nàng nghe thấy chữ “nàng” từ miệng hắn – mà chính bản thân nàng cũng không rõ “nàng” là ai.

Cửu Dạ ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt ấy... đầy đau đớn.

“Nàng có bao giờ tin vào tiền kiếp không?”

Thanh Liên thoáng rùng mình.

Nàng nhớ, sư phụ từng nói: “Thần tiên không có tiền kiếp, chỉ có trách nhiệm. Một khi đã tu thành, những gì đã qua đều bị xóa bỏ.”

Nhưng tại sao… trái tim nàng bỗng đau thắt khi nghe câu hỏi đó?


Chiều hôm ấy, khi nàng đang chuẩn bị rời đi thì một trận gió kỳ lạ thổi đến.

Tiếng sáo vang lên, âm thanh réo rắt như từ địa ngục vọng lại.

Thanh Liên lập tức cảm nhận được linh khí hỗn loạn trong không gian.

“Yêu trận tái hiện!” – nàng thốt lên.

Từ trong rừng, hàng chục oán linh tràn ra, gương mặt méo mó, tay cầm vũ khí cổ xưa, toàn thân tỏa ra tử khí kinh hồn.

Thanh Liên giơ Linh Kiếm, lập tức vẽ trận trừ tà giữa không trung.

“Lùi lại!” – nàng quát.

Nhưng khi nàng chuẩn bị thi triển kiếm khí thì Cửu Dạ lao lên chắn trước mặt nàng, lưng hắn đón trọn mũi thương từ một oán linh.

Máu phun thành vòi, đỏ thẫm cả nền đất.

“Ngươi điên rồi sao!?” – Thanh Liên hét lên, đỡ lấy thân thể hắn.

Cửu Dạ mỉm cười, máu tràn bên môi: “Nếu có thể… một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn cứu nàng…”

Ánh mắt hắn dần mờ đi.

Và trong khoảnh khắc đó – một giọng nói vang lên trong đầu Thanh Liên:

"Năm ấy… ta đã không kịp bảo vệ nàng. Lần này, dù có tan xương nát thịt, ta cũng sẽ không để nàng rơi lệ lần nữa."

Nàng giật mình.

Đây không phải… là ký ức của nàng sao?

Hay là… của hắn?


Chương sau: “Phong Ấn Tàn Hồn” – khi Thanh Liên bắt đầu điều tra thân thế thật sự của Cửu Dạ… và phát hiện những mảnh ký ức chưa từng thuộc về mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.