Gió thét gào suốt ba ngày không dứt, trời đất chìm trong âm u. Từ đỉnh Linh Thiên Sơn, những tia sáng từ đại trận phòng hộ lập lòe như ánh nến trong cơn bão dữ. Nhưng dưới vực sâu – nơi ánh sáng không thể chạm tới – lại là một cảnh giới hoàn toàn khác.
Giữa lòng đất tối đen, một cung điện huyết sắc hiện ra, dựng lên từ xương trắng và huyết thạch, gọi là Ma Điện Bất Diệt. Trên ngai chủ tọa là nữ nhân áo đỏ – Diễm La Quân, chủ nhân mới của Vực Bất Tận.
Mắt nàng nhắm hờ, tay mân mê chiếc trâm bạc khắc hình đóa sen đang héo rũ. Trâm ấy… là của Thanh Liên.
“Ngươi chết rồi mà hồn vẫn phiền nhiễu. Để xem lần này hắn có còn bảo vệ được lời thề của mình không.”
Phía sau nàng, một hắc ảnh hiện lên – chính là Ma Sứ Tịnh Huyết.
“Bẩm chủ quân. Thương Ly đã phá vỡ tuyến Đông, quân ma tan tác. Nhưng hắn đã hao tổn nguyên khí, ít nhất mười ngày mới hồi phục.”
Diễm La mở mắt. Đôi mắt như vực xoáy:
“Mười ngày là đủ. Thiên Hồn Đồ Lục đã hoàn tất rồi chứ?”
“Dạ. Mười bức đồ thư cổ xưa đã hội đủ. Máu của thập thần, xương của ngũ cổ, linh hồn của ba đại yêu thú… tất cả đều có. Chỉ còn…”
“Hồn của một kẻ từng là Thần - Ma song thân.”
Nàng nhếch môi cười.
Ở một nơi khác – trong Ngọc Hư Điện, Thương Ly ngồi yên dưới ánh trăng mờ. Cơ thể đầy thương tích, nhưng đôi mắt hắn lại dõi về phía Nam – nơi từng là Thanh Vân Cốc của Thanh Liên.
Tịnh Diễm Kiếm đặt bên cạnh, sắc bén nhưng lạnh lẽo.
Cửu Dạ bước vào, không báo trước. Trên tay y là một quyển sách phủ đầy phong ấn.
“Ngươi biết Thiên Hồn Đồ Lục là gì không?”
Thương Ly khẽ lắc đầu.
Cửu Dạ mở phong ấn, từng tờ giấy ánh lên đỏ thẫm, như được vẽ bằng máu.
“Thiên Hồn Đồ Lục là pháp thư cổ cấm. Mỗi bức chứa một phần linh hồn cổ thần. Khi đủ mười bức, người dùng có thể… mở Cửa Luân Hồi Ngược. Nói đơn giản, là khiến người chết sống lại, nhưng với một cái giá khủng khiếp.”
Thương Ly nắm chặt tay. Sống lưng lạnh toát.
“Là… Diễm La muốn dùng nó để gọi Thanh Liên về sao?”
Cửu Dạ lắc đầu.
“Không. Nàng ta không muốn gọi người cũ sống lại. Mà muốn tạo ra một Thanh Liên khác. Một Thanh Liên mang hồn ma, thân thần. Một công cụ hoàn hảo, vừa đủ sức mạnh... vừa đủ đau khổ.”
Thương Ly đứng bật dậy. Ánh mắt tóe ra lửa giận.
“Không ai có quyền xúc phạm nàng!”
Cửu Dạ đưa tay ngăn lại.
“Muốn ngăn Diễm La, chỉ có cách phá Thiên Hồn Đồ Lục trước khi nghi thức hoàn thành. Nhưng hiện tại, thứ nàng còn thiếu là…”
Thương Ly cười cay đắng:
“Là chính ta. Ta… từng là Thần – Ma song thân.”
Cửu Dạ không đáp, nhưng gật nhẹ. Đó là một bí mật chưa từng được nhắc đến – hắn sinh ra bởi một nữ thần và một ma tộc đã phản bội.
Vì thế, Thương Ly mãi mãi là lằn ranh giữa ánh sáng và bóng tối.
“Nếu để Diễm La bắt được ngươi, nàng sẽ hoàn thành nghi lễ. Khi đó, Tam Giới sụp đổ. Nhưng nếu ta giết ngươi trước… thì nàng sẽ thất bại.”
Cửu Dạ rút kiếm, ánh mắt sắc lạnh. Một khoảng lặng dài trải ra.
“Ngươi tính sao, Thương Ly?”
Thương Ly không đáp, mà ngồi xuống lại. Mắt nhắm hờ, giọng bình thản:
“Ta sẽ không chết… trước khi khiến nàng an nghỉ thật sự.”
Cửu Dạ không giết. Chỉ để lại kiếm trên bàn rồi rời khỏi, trong lòng trĩu nặng.
Trong giấc mơ đêm đó, Thương Ly thấy mình quay về Thanh Vân Cốc.
Trên ngọn đồi hoa liễu, Thanh Liên đang cười nhẹ, vẫy tay.
“Chàng còn nợ ta một lời hứa…”
“Là gì?”
“Là nếu có kiếp sau, đừng để ta cô đơn…”
Giấc mộng tan thành tro.
Thương Ly mở mắt. Trời đã sáng. Và hắn biết – trận chiến cuối cùng đã gần kề.
Chương 11: Hồn Hoa Đỏ Máu – Diễm La bắt đầu nghi lễ, Thương Ly bước vào Ma Điện, mang theo cả thù hận lẫn yêu thương...