Sương mù buổi sớm phủ lên khắp thung lũng, những giọt sương long lanh đậu trên lá trúc như hàng nghìn viên ngọc li ti. Tiếng chim hót líu lo vang vọng giữa rừng, xen lẫn với tiếng lá xào xạc khi gió nhẹ thổi qua. Lạc Yên bước đi thật nhẹ, đôi chân như lướt trên mặt đất ẩm ướt, không để lại một dấu vết nào. Cô yêu thích khoảnh khắc tĩnh lặng của rừng trúc lúc bình minh, nơi mọi âm thanh xô bồ của thành thị hay cung đình dường như không thể len vào.
Người ta nói, ai bước vào rừng trúc buổi sáng mà không sợ hãi sẽ được phúc lành của trời đất. Lạc Yên mỉm cười tự nhủ: “Phúc lành hay không, bản thân mình phải tự tạo.” Cô là con gái của một quan thái học mất sớm, từ nhỏ đã học chữ, học lễ, học binh thư. Nhưng trái tim của cô không bao giờ chịu khuất phục trước những quy tắc ràng buộc, thích tự do, thích ngắm nhìn những điều thế gian bỏ quên.
Hôm nay, rừng trúc có vẻ khác thường. Gió thổi mạnh hơn, lá rung rinh như báo hiệu điều gì đó. Lạc Yên dừng lại, nghiêng đầu lắng nghe. Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía xa – như tiếng bước chân, như tiếng thở hổn hển. Cô nheo mắt nhìn quanh, rặng trúc xanh mướt che khuất tầm mắt, nhưng thứ gì đó khiến cô cảm thấy bất an.
Chẳng chờ đợi lâu, từ sau một bụi trúc, một bóng người đổ ập ra. Người đó mặc áo khoác màu lam thẫm, đầu đội mũ quan phủ kín nửa khuôn mặt. Thượng Quan Khải! Lạc Yên chỉ kịp nhận ra nét tuấn tú ẩn dưới lớp mũ, ánh mắt sắc lạnh pha chút hoảng hốt.
Người lạ trượt chân trên mặt đất ẩm, ngã xuống. Lạc Yên phản ứng nhanh, lao tới đỡ. “Cẩn thận!” – cô kêu lên, giọng run lên vì sợ hãi pha chút lo lắng.
Thượng Quan Khải nhìn cô, mắt mở to, như không tin vào ánh sáng bình minh đang chiếu lên người con gái lạ mặt trước mặt mình. “Cô… cô là ai?” giọng nói trầm ấm, hơi khàn khàn vì vừa chạy vừa hít thở.
Lạc Yên hơi chần chừ, rồi nói: “Ta là Lạc Yên. Ngươi sao lại một mình ở rừng trúc vào giờ này?” Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng có sức mạnh khiến người nghe phải dừng lại suy nghĩ.
Thượng Quan Khải hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Ta… ta là Thượng Quan Khải, hoàng tử của triều… Nhưng… kẻ thù đang truy sát.” Giọng anh trầm thấp, mang theo nỗi lo sợ không thể che giấu.
Lạc Yên cảm thấy lồng ngực mình đập mạnh. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, một dự cảm rằng cuộc gặp gỡ này sẽ thay đổi vận mệnh của mình. “Ngươi đừng sợ, theo ta, ta sẽ giúp,” cô nói, vừa cầm tay Thượng Quan Khải kéo anh ra khỏi lối mòn.
Hai người chạy sâu vào rừng, bóng lá trúc uốn lượn như những hàng rào tự nhiên bảo vệ họ. Mỗi bước đi đều thấm đẫm sương, và hương trúc ngai ngái quyện vào mùi đất ẩm. Thượng Quan Khải quay lại nhìn Lạc Yên, lòng vừa lo sợ vừa trân trọng. Chưa bao giờ anh thấy một người con gái dám đương đầu với nguy hiểm mà không run sợ.
Chạy được một quãng, họ dừng chân bên cạnh một con suối nhỏ. Nước trong veo, tiếng róc rách vang lên nhẹ nhàng. Lạc Yên nhặt một viên sỏi, nhẹ nhàng ném xuống mặt nước, tạo nên những vòng tròn lan tỏa. “Ngươi kể hết sự tình đi, tại sao kẻ thù lại tìm ngươi?” cô hỏi, giọng nghiêm túc.
Thượng Quan Khải nhìn vào mắt cô, ánh mắt sâu thẳm pha chút bất lực. “Bệ hạ… một số quan cận thần muốn đoạt quyền lực. Ta… đã biết, nhưng không ngờ lại bị truy sát ngay hôm nay.” Anh thở dài, giọng run run.
Lạc Yên nhíu mày, cảm giác nguy hiểm càng rõ ràng. “Vậy giờ ngươi muốn làm gì?”
“Ta… không biết…” Anh cúi đầu, vẻ mặt bối rối. Lần đầu tiên trong đời, một người đàn ông quyền quý lại tỏ ra yếu đuối trước một cô gái bình thường. Điều đó khiến trái tim Lạc Yên dâng lên cảm giác vừa trách nhiệm vừa tò mò.
Bỗng nhiên, từ xa, tiếng vó ngựa vang lên. Những người mặc giáp sáng loáng xuất hiện giữa làn sương. Kẻ thù đã tìm thấy họ. Lạc Yên không kịp suy nghĩ, kéo Thượng Quan Khải vào phía bụi trúc rậm rạp. Cô nắm chặt tay anh, đôi mắt sáng lên vẻ quyết tâm.
Kẻ thù đi qua, ánh mắt dò xét khắp rừng, nhưng không phát hiện hai người. Lạc Yên lặng lẽ dẫn Thượng Quan Khải sang một lối đi tắt khác, lòng vừa hồi hộp vừa tự nhủ: “Đây chỉ là bắt đầu, nhưng ta sẽ không để ai hại người này.”
Khi mặt trời vừa nhô lên khỏi ngọn núi, chiếu những tia nắng đầu tiên, Thượng Quan Khải đứng bên bờ suối, nhìn Lạc Yên, nói: “Ngươi… vì sao giúp ta? Ngươi sẽ gặp nguy hiểm nếu kẻ thù phát hiện.”
Lạc Yên mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự kiên định: “Người gặp nguy hiểm, ta sẽ không bỏ rơi. Và hơn hết… ta thấy mình không thể đứng nhìn một người dũng cảm như ngươi chịu thiệt hại.”
Khoảnh khắc ấy, rừng trúc như im lặng, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách và tiếng tim đập của hai con người. Một mối liên kết vô hình vừa hình thành, kéo hai tâm hồn xa lạ đến gần nhau hơn.
Thượng Quan Khải nhìn cô, lần đầu cảm nhận được sự ấm áp, và điều anh chưa bao giờ nghĩ đến – cảm giác an toàn khi có người bảo vệ mình. Còn Lạc Yên, trái tim cô bỗng nhói lên một nhịp rung lạ, không hẳn sợ hãi, cũng không hẳn tò mò, mà là một niềm cảm thông sâu thẳm, như thể vận mệnh đã sắp đặt họ gặp nhau.
Sáng hôm ấy, rừng trúc buổi sớm không chỉ đón nhận ánh nắng bình minh, mà còn chứng kiến bước chân đầu tiên của một mối duyên kỳ lạ – giữa cô gái bình thường và hoàng tử đang đối diện bạo lực, giữa trái tim tự do và số phận đầy mưu mô.
Khi hai người rời khỏi rừng trúc, bóng dáng họ in lên mặt đất ẩm ướt, như hai con người bước vào một hành trình chưa từng có, nơi tình yêu, nguy hiểm và bí mật đang chờ đợi phía trước.
Trong lòng Lạc Yên, cô biết rõ rằng: cuộc gặp gỡ này sẽ không chỉ thay đổi một ngày, mà thay đổi cả cuộc đời cô – và có lẽ, cả triều đại này.