Đêm buông xuống chậm rãi trên kinh thành, ánh trăng bạc như trải một tấm lụa mỏng trên những mái ngói cong vút, những con đường lát đá trơn bóng phản chiếu ánh sáng lờ mờ. Lạc Yên bước theo Thượng Quan Khải về tới khu rừng ngoại ô, nơi một căn nhà tranh nhỏ đã được người hầu của hoàng tử chuẩn bị tạm trú. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi, tiếng côn trùng rì rầm, và tiếng tim đập của chính mình.
Thượng Quan Khải tháo mũ quan, để lộ mái tóc đen óng và gương mặt tuấn tú, nhưng hằn lên sự mệt mỏi lộ rõ sau một ngày chạy trốn. Anh ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên gương mặt, khiến hình ảnh hoàng tử vừa oai nghiêm vừa yếu đuối hiện lên một cách mơ hồ.
“Ngươi nghỉ ngơi đi,” Lạc Yên nói, giọng êm dịu nhưng kiên định. “Tối nay, không ai dám đuổi theo.”
Thượng Quan Khải nhíu mày, nhìn cô với ánh mắt pha lẫn nghi ngờ và tò mò. “Ngươi… không sợ sao? Nếu bọn chúng phát hiện ngươi ở đây, hậu quả sẽ ra sao?”
Lạc Yên khẽ mỉm cười. “Người dũng cảm không sợ hãi vì nguy hiểm. Ta chỉ sợ bỏ mặc một người đáng được bảo vệ.” Giọng nói của cô trầm ấm nhưng mạnh mẽ, khiến trái tim Thượng Quan Khải không khỏi chấn động. Anh chưa từng gặp một cô gái dám nói thẳng với hoàng tử mà vẫn giữ được uy lực riêng như vậy.
Ngồi bên cửa sổ, ánh trăng rọi qua, hai người nhìn nhau trong im lặng. Không gian tĩnh lặng đến mức mọi thứ xung quanh như lùi lại, chỉ còn lại ánh mắt và nhịp tim. Lạc Yên ngồi xuống bên cạnh, đặt tay nhẹ lên tay Thượng Quan Khải. “Ngươi kể cho ta nghe về bọn chúng đi. Ai là kẻ thù, tại sao chúng muốn hại ngươi?”
Thượng Quan Khải hít sâu, ánh mắt trĩu nặng suy tư. “Triều đình đang biến động. Một số quan cận thần muốn chiếm đoạt quyền lực. Ta biết, nhưng không ngờ chúng lại hành động nhanh đến vậy. Nếu ta thất bại… không chỉ bản thân mà cả ngươi, cả những người ngây thơ quanh ta, sẽ gặp nguy hiểm.” Giọng anh run run, không phải vì sợ hãi mà vì gánh nặng trách nhiệm.
Lạc Yên lặng lẽ nghe, trái tim cô thắt lại. Cô chưa từng nghĩ rằng trong thế giới xa hoa của cung đình lại tồn tại âm mưu tàn nhẫn đến vậy. Thế nhưng, trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ – vừa muốn giúp đỡ, vừa muốn hiểu rõ hơn về con người đứng trước mắt.
Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương trúc và mùi đất ẩm. Ánh trăng chiếu xuống, soi rọi từng đường nét trên gương mặt Thượng Quan Khải, khiến anh vừa oai nghiêm vừa mong manh như một bức tranh sống động. Lạc Yên khẽ hít một hơi, cảm giác tim mình như bị kéo về phía anh một cách tự nhiên.
“Ngươi… có thể tin ta không?” Lạc Yên lên tiếng, ánh mắt kiên định. “Ta sẽ không để bất cứ ai làm hại ngươi.”
Thượng Quan Khải nhìn cô, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được một niềm tin hoàn toàn tuyệt đối từ một người khác. Anh thở dài, nửa cười, nửa mỉm cười: “Ngươi… dường như không sợ bất cứ điều gì.”
“Ta chỉ sợ bỏ lỡ người xứng đáng được bảo vệ.” Lạc Yên đáp, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dứt khoát. Khoảnh khắc ấy, không gian như đóng băng, chỉ còn âm thanh nhịp tim và tiếng lá xào xạc.
Đêm trôi chậm, ánh trăng dần lên cao, chiếu xuống khu vườn nhỏ quanh căn nhà tranh. Thượng Quan Khải đứng dậy, bước ra ngoài ban công, ánh trăng rọi lên người anh như phủ một lớp bạc mờ ảo. “Ta… chưa từng gặp một người như ngươi,” anh nói, giọng lẫn giữa sự thán phục và bối rối.
Lạc Yên đứng bên cạnh, nhìn bầu trời đầy sao. “Vậy thì ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Dù thế gian có phong ba bão táp, dù người và ta đều bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, ta vẫn sẽ không rời bỏ.” Giọng cô vang nhẹ giữa đêm tối, vừa kiên định vừa dịu dàng.
Bỗng từ phía xa, tiếng lá xào xạc vang lên. Một con mèo đen lướt qua bóng tối, khiến Lạc Yên và Thượng Quan Khải đều giật mình. Nhưng thay vì lo sợ, cả hai lại cười nhẹ, như một sự chia sẻ vô hình giữa những tâm hồn đang gặp nguy hiểm.
“Ngươi cười sao?” Thượng Quan Khải hỏi, giọng trầm thấp nhưng ấm áp.
“Vì ta thấy… ngươi cũng chỉ là một con người bình thường, không phải thần thánh, cũng không phải bất khả xâm phạm,” Lạc Yên đáp. “Và như mọi người bình thường khác, đôi khi cũng cần ai đó đứng bên cạnh.”
Anh nhìn cô, ánh mắt chứa đựng sự trân trọng và tò mò. Chưa bao giờ anh nghĩ rằng một cô gái bình thường lại có thể nói ra những lời khiến hoàng tử phải thốt lên như vậy. Và hơn hết, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp – cảm giác của sự an toàn, sự gần gũi, mà lâu nay anh chưa từng được trải nghiệm.
Đêm càng về khuya, ánh trăng càng sáng, phản chiếu trên mặt hồ nhỏ phía sau căn nhà tranh. Thượng Quan Khải bước đến bên hồ, ánh mắt dõi theo những vòng tròn nước lan tỏa khi Lạc Yên ném một viên sỏi xuống. “Ngươi làm gì vậy?” anh hỏi, giọng trầm thấp.
“Ngắm nước. Nhìn vòng tròn lan tỏa, ta nghĩ về con người và số phận. Mỗi hành động dù nhỏ, đều tạo ra tác động. Giống như ta và ngươi, gặp nhau chỉ là một khoảnh khắc, nhưng nó có thể thay đổi cả cuộc đời,” Lạc Yên trả lời, ánh mắt ánh lên vẻ sâu sắc.
Thượng Quan Khải lặng thinh, lòng dấy lên một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Chưa bao giờ anh cảm thấy một người con gái bình thường lại có thể nhìn thấu lòng mình đến vậy. Và anh nhận ra, ánh trăng đêm nay không chỉ chiếu sáng khu vườn, mà còn chiếu sáng cả tâm hồn hai con người đang dần xích lại gần nhau.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương trúc và mùi đất ẩm. Lạc Yên hít sâu, cảm nhận sự tĩnh lặng và yên bình hiếm hoi giữa thế giới hỗn loạn bên ngoài. “Đêm nay thật đẹp,” cô thì thầm.
Thượng Quan Khải quay sang, ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng, lần đầu tiên không còn nghi ngờ hay cảnh giác. “Đúng, thật đẹp… và thật yên bình. Ta chưa từng cảm nhận được điều này trước đây.”
Khoảnh khắc ấy, ánh trăng như chứng kiến một mối duyên kỳ lạ đang nảy sinh. Hai tâm hồn xa lạ, một hoàng tử đang chạy trốn quyền lực, một cô gái bình thường với trái tim kiên định, bỗng tìm thấy sự đồng điệu giữa đêm tối và ánh trăng.
Đêm trôi đi, tiếng côn trùng rì rầm, lá trúc xào xạc. Lạc Yên và Thượng Quan Khải ngồi bên nhau, nói chuyện nhỏ nhẹ, chia sẻ những suy nghĩ, những nỗi lo lắng và những hy vọng. Mỗi câu nói, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều dường như in sâu vào tâm trí, tạo nên một sợi dây vô hình gắn kết hai con người, vượt qua địa vị và thân phận.
Trăng sáng trên bầu trời như muốn nhắn nhủ: trong thế gian đầy âm mưu, đầy nguy hiểm, tình yêu và sự tin tưởng vẫn có thể tìm thấy nhau. Và từ đêm nay, dưới ánh trăng tình cờ, Lạc Yên và Thượng Quan Khải bước vào một hành trình mới – nơi trái tim và số phận hòa quyện, nơi tình cảm vừa chớm nở nhưng đã đầy sức sống, sẵn sàng đối diện mọi thử thách phía trước.