Kinh đô về đêm, ánh đèn dầu phản chiếu trên những con phố lát đá, tạo thành những dải sáng vàng ấm nhưng xen lẫn bóng tối sâu thẳm. Tiếng bước chân vang vọng, tiếng gió rít qua các mái hiên, và cả tiếng rao bán hàng từ những gian tiệm xa xa… tất cả dường như hòa vào một bản nhạc vừa nhộn nhịp vừa u ám.
Lạc Yên cưỡi ngựa bên cạnh Thượng Quan Khải, nhưng ánh mắt cô không còn tập trung vào đoàn tùy tùng hay cung điện nguy nga trước mắt. Cô nhìn xuống những mái nhà thấp, những con ngõ hẹp, và một luồng ký ức từ quá khứ bỗng trỗi dậy: hình ảnh gia đình cô, mái ấm đã mất, những lời hứa chưa kịp thực hiện, và nỗi đau sâu kín chưa bao giờ nguôi ngoai.
Cô siết chặt tay cầm cương, tim đập dồn dập. “Ta đã tưởng mình quên được… nhưng ký ức vẫn theo sát từng bước đi.” Những hình ảnh ngày ấy – cha mẹ cười nói trong ánh nắng, những trận cãi vã với chị gái, và đêm tang cha mẹ khi cô còn quá nhỏ – hiện lên rõ ràng trong tâm trí.
Thượng Quan Khải nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt cô. Anh dừng ngựa, quay lại nhìn cô, giọng trầm nhưng đầy quan tâm: “Ngươi sao vậy? Khuôn mặt biến sắc… Có chuyện gì không ổn sao?”
Lạc Yên hít một hơi sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở. “Không… không sao cả. Chỉ là… ký ức cũ thôi.” Giọng cô trầm và yếu, nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết tâm.
Anh tiến lại gần, nắm lấy tay cô, ánh mắt nghiêm túc: “Ký ức cũ có thể đau đớn, nhưng ngươi không cần phải đối diện một mình. Hãy để ta bên cạnh. Chúng ta cùng nhau bước qua mọi vết thương.”
Cô nhìn anh, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp vừa lo lắng. “Ngươi không hề biết nỗi đau này sâu sắc đến mức nào… nhưng không thể từ chối sự giúp đỡ.”
Khi đoàn dừng chân tại một ngôi nhà trọ cũ kỹ gần ngoại ô kinh đô, Lạc Yên quyết định rời khỏi phòng tạm để đi dạo một mình. Cô cần không gian riêng, cần đối diện với ký ức mà cô đã cố gắng giấu kín suốt nhiều năm.
Người trọ lặng lẽ, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc và ánh trăng chiếu qua cửa sổ nhỏ. Lạc Yên bước tới một bức tường đá, nơi cô từng nhìn thấy bức tranh mô tả gia đình mình trong ký ức. Cô chạm tay lên tường, nhắm mắt lại, và những hình ảnh quá khứ lại ùa về: cha mẹ cười nói, tay cô nắm tay cha mẹ, cảm giác ấm áp nhưng mong manh…
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cô rùng mình. Trong khoảnh khắc ấy, nước mắt chực trào, nhưng cô kịp nhắm chặt mắt, hít sâu và nói với bản thân: “Ta đã lớn. Ta phải bước tiếp. Không thể để quá khứ cản trở con đường phía trước.”
Nhưng ký ức không dễ buông tha. Hình ảnh chị gái bị ép phải rời xa gia đình, lời trách cứ của người thân, và cả sự bất lực của cô khi không thể bảo vệ ai… tất cả hiện lên khiến tim cô như bị bóp chặt.
Thượng Quan Khải đã theo dõi cô từ xa, không vội tiếp cận, chỉ đứng lặng bên hành lang, ánh mắt tràn đầy lo lắng và dịu dàng. Anh biết, lúc này không nên áp đặt lời nói, mà phải để cô đối diện với nỗi đau theo cách của mình.
Sau một thời gian dài, Lạc Yên hít sâu, mở mắt ra, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật những giọt nước mắt còn sót lại trên má. Cô thầm nhủ: “Ta sẽ không còn sợ hãi. Ký ức là vết thương, nhưng cũng là sức mạnh để ta tiến bước.”
Thượng Quan Khải tiến đến gần, giọng trầm mà dịu dàng: “Ngươi đã bước qua bóng tối của quá khứ. Ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương ngươi thêm lần nữa. Ta hứa.”
Lạc Yên nắm chặt tay anh, ánh mắt kiên định: “Ta biết. Và ta cũng hứa, dù ký ức đau đớn đến đâu, ta sẽ không để nó ngăn cản mình bảo vệ ngươi và hoàng cung.”
Họ đứng đó, giữa ánh trăng và không gian yên tĩnh, cảm nhận sự kết nối mạnh mẽ giữa hai tâm hồn đã từng trải qua đau thương và thử thách. Lời thề dưới trăng lần trước giờ được củng cố bởi trải nghiệm nội tâm, trở thành sức mạnh mới cho cả hai.
Bên ngoài, kinh đô dần chìm vào đêm, nhưng trong lòng Lạc Yên, một ngọn lửa vừa được thắp sáng: ngọn lửa không chỉ cho tình cảm, mà còn cho dũng khí đối mặt với mọi hiểm nguy, mọi âm mưu trong cung điện và cả những vết thương chưa lành từ quá khứ.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ, Lạc Yên thức dậy với quyết tâm mới. Cô quay sang Thượng Quan Khải, giọng trầm nhưng kiên định: “Chúng ta phải tiếp tục. Kinh đô không tha cho ai yếu đuối. Nhưng ta đã sẵn sàng.”
Thượng Quan Khải mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén: “Ngươi đã trưởng thành hơn bao giờ hết. Và từ giờ, ta biết, bất cứ hiểm nguy nào cũng không thể chia rẽ chúng ta.”
Cả hai cùng nhau bước ra khỏi ngôi nhà trọ, đối diện với kinh đô – nơi quyền lực, âm mưu và hiểm nguy gấp bội đang chờ đón. Nhưng lần này, Lạc Yên không còn lạc lõng hay sợ hãi. Ký ức đau thương từ quá khứ đã trở thành sức mạnh, kết hợp với lời thề và tình cảm của Thượng Quan Khải, tạo thành một ngọn lửa đủ mạnh để chiếu sáng trong đêm tối của kinh đô.
Đêm tĩnh lặng, ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, trên các mái nhà, như chứng kiến sự trưởng thành, dũng cảm, và quyết tâm của Lạc Yên – người con gái đã đối diện với quá khứ để bước vào thử thách lớn nhất trong đời mình.