mộng hồng lâu

Chương 14: Chuyến đi kinh đô


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương sớm phủ mờ núi non, ánh nắng yếu ớt chiếu qua những tán lá, tạo thành những dải sáng nhấp nhô trên con đường trải dài trước mặt. Cung điện ở quê nhà đã dần khuất sau lưng, nhường chỗ cho con đường đến kinh đô – nơi quyền lực tập trung, nơi những âm mưu phức tạp gấp bội chờ đón.

Lạc Yên cưỡi ngựa bên cạnh Thượng Quan Khải, ánh mắt dõi theo đoàn tùy tùng nhưng vẫn không rời tầm quan sát. Mỗi bước ngựa dập dồn trên con đường sỏi đá, mỗi tiếng gió xào xạc qua tán cây đều khiến cô thận trọng. Cô biết, đến kinh đô, nơi mà uy quyền và mưu mô giao tranh, mọi cử chỉ, mọi lời nói đều có thể trở thành hiểm nguy.

“Ngươi lo lắng sao?” Thượng Quan Khải hỏi, giọng trầm nhưng dịu dàng khi nhìn cô. Ánh mắt anh như muốn dò xét từng suy nghĩ trong lòng cô.

Lạc Yên hít một hơi sâu, giọng trầm: “Không phải lo lắng… mà là cảnh giác. Kinh đô không giống cung điện quê nhà. Ở đó, mọi người đều tính toán, và kẻ thù có thể xuất hiện bất ngờ.”

Anh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tin tưởng: “Ta biết ngươi sẽ luôn quan sát và cảnh giác. Nhưng hãy để một phần tin tưởng vào ta. Ngươi không cần phải tự mình đối mặt mọi hiểm nguy.”

Cô nhìn anh, ánh mắt vừa dịu dàng vừa quyết đoán: “Ta không thể… không quan sát. Nếu có gì xảy ra, ai sẽ bảo vệ ngươi?”

Ngựa phi dọc theo con đường mòn, gió thổi bay mái tóc, mang theo hơi sương lạnh buốt. Đoàn tùy tùng đi theo phía sau, cảnh giác từng chuyển động xung quanh. Cô nhận ra rằng, một vài cận thần trung thành với Thượng Quan Khải cũng đang dò xét đoàn, ánh mắt vừa lo lắng vừa nghi ngờ.

Trên đường đi, họ ghé qua những trạm nghỉ nhỏ, nơi các kỵ sĩ và cung nữ chuẩn bị thức ăn, kiểm tra ngựa và vũ khí. Lạc Yên không rời mắt khỏi từng chi tiết, từ ánh mắt các kỵ sĩ, cử chỉ của người phục vụ, đến những đồ vật lạ xuất hiện trong trạm nghỉ. Mỗi thứ nhỏ bé đều có thể ẩn chứa mối nguy hiểm.

Khi mặt trời vừa lên, đoàn đến một đoạn đường hẹp, hai bên là núi và vực sâu, gió thổi mạnh, khiến ngựa phi lên từng nhịp dồn dập. Bỗng, từ phía sau, một tiếng thét vang lên, và vài mũi tên lao tới, nhắm thẳng vào đoàn.

“Phục kích!” Lạc Yên hét lên, đồng thời giật roi điều khiển ngựa lao về phía Thượng Quan Khải. Cô dùng tốc độ và phản xạ của mình để chặn đường các mũi tên, đồng thời quan sát kẻ tấn công.

Thượng Quan Khải rút kiếm, mắt sắc như dao, lao vào đội hình phục kích. Tiếng kiếm va chạm, tiếng hét và tiếng vó ngựa vang vọng trên sườn núi, tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn nhưng đầy kịch tính.

Lạc Yên phối hợp nhịp nhàng, di chuyển linh hoạt, nhắm vào những điểm yếu của kẻ thù, giúp Thượng Quan Khải thoát khỏi những đòn tấn công hiểm. Một vài kỵ sĩ trung thành với hoàng tử cũng nhanh chóng tham chiến, tạo nên một thế trận phòng ngự kiên cố.

Một mũi tên khác lao tới, nhắm thẳng vào Thượng Quan Khải. Lạc Yên kịp thời đỡ, đồng thời dùng dao nhỏ để chặn tên. Anh ôm cô, giọng trầm nhưng lo lắng: “Ngươi sao vậy?! Không thể để ngươi gặp nguy hiểm.”

Cô mỉm cười, mắt vẫn dõi theo kẻ thù: “Ngươi cũng không được hại… chúng ta phải cùng nhau sống sót qua đêm nay.”

Sau khi kẻ tấn công bị đẩy lùi, đoàn tiếp tục lên đường, nhưng không khí căng thẳng vẫn bao trùm. Lạc Yên nhận ra rằng, kinh đô không chỉ là nơi quyền lực tập trung, mà còn là nơi đầy dẫy những mưu mô, phản bội, và hiểm nguy.

Trên đoạn đường cao hơn, họ dừng lại bên hồ nước nhỏ, nơi có ánh trăng chiếu xuống mặt hồ. Lạc Yên cúi xuống, chạm tay vào mặt nước, thấy bóng phản chiếu của Thượng Quan Khải và mình. Cô thầm nhủ: “Ở kinh đô, mỗi bước đi đều nguy hiểm. Nhưng chúng ta sẽ không rời nhau.”

Anh bước đến bên cô, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị: “Ngươi biết không, kinh đô sẽ không tha cho bất cứ ai yếu đuối. Nhưng ta tin, cùng ngươi, ta có thể đối mặt với mọi hiểm nguy.”

Cô nhìn anh, ánh mắt đầy quyết tâm: “Vậy chúng ta cùng nhau… bước qua bóng tối, đối mặt mọi âm mưu, bảo vệ hoàng cung, và cả nhau.”

Ngọn lửa trong lòng họ, tình cảm vừa nảy nở, giờ đây trở thành sức mạnh để đối phó với hiểm nguy gấp bội. Mỗi ánh mắt, mỗi bước đi, đều là sự tin tưởng tuyệt đối.

Khi đêm buông xuống, đoàn đến gần kinh đô. Những ánh đèn từ cổng thành nhấp nháy trong sương mù, tạo thành một cảnh tượng vừa lộng lẫy vừa đầy nguy cơ. Lạc Yên cảm nhận rõ ràng, kinh đô là nơi mà quyền lực và âm mưu giao tranh, nơi bất kỳ sai lầm nào cũng có thể dẫn đến cái chết.

Thượng Quan Khải ôm cô, giọng trầm: “Ta biết… ngươi đã trải qua nhiều nguy hiểm để đến đây. Nhưng từ giờ, mọi bước đi đều phải cẩn trọng. Kinh đô này… không giống quê nhà. Mọi ánh mắt đều theo dõi, mọi hành động đều bị phân tích.”

Lạc Yên nắm tay anh, ánh mắt sắc bén: “Ta đã sẵn sàng. Ngọn lửa và lời thề dưới trăng sẽ dẫn lối cho chúng ta. Dù nguy hiểm gấp bội, ta vẫn sẽ bên ngươi.”

Cả hai bước qua cổng thành, bước vào kinh đô – nơi mà quyền lực, âm mưu, và hiểm nguy đang chờ đón họ. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu phản chiếu trên mặt nước, trên nền đá, tạo nên một bầu không khí vừa lộng lẫy vừa căng thẳng.

Trong đêm tối của kinh đô, Lạc Yên và Thượng Quan Khải biết rằng, chuyến đi này không chỉ là bước tiến trên con đường chính trị, mà còn là thử thách lớn nhất cho lòng trung thành, trí tuệ, và tình cảm giữa họ. Mỗi bước đi phía trước đều ẩn chứa hiểm nguy gấp bội, nhưng cùng nhau, họ sẽ biến ngọn lửa trong lòng thành sức mạnh để đối mặt với mọi âm mưu.

Đêm yên tĩnh nhưng căng thẳng, ánh trăng phản chiếu trên cổng thành, như chứng kiến lời hứa, lời thề và sức mạnh vừa nảy nở giữa Lạc Yên và Thượng Quan Khải – những bước chân đầu tiên trong cuộc hành trình đầy nguy hiểm tại kinh đô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×