Lâm Thanh Yên bước vào sân hội, nơi mà những cột đèn lồng đỏ rực rỡ treo lơ lửng, ánh nến chiếu lung linh phản chiếu trên mặt hồ nhỏ. Không gian ngập tràn hương trà thoang thoảng, xen lẫn mùi gỗ sồi của những chiếc bàn thấp, chiếc ghế đặt tinh tế theo kiểu cổ xưa. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác như mọi căng thẳng trong lòng tan biến, nhường chỗ cho sự tò mò và háo hức. Đây là lần đầu tiên Thanh Yên tham gia Hội Trà Học Viện Thanh Vân, một sự kiện danh giá mà bất cứ học sinh nào trong học viện cũng ao ước được góp mặt.
Cô mặc một bộ y phục giản dị nhưng gọn gàng, màu xanh nhạt như sương mai, tóc búi nửa, vài sợi lòa xòa làm mềm gương mặt. Những bước chân nhẹ nhàng của cô trên sàn gỗ vang lên tiếng “lịch kịch” nhỏ, hòa với tiếng nhạc cổ điển phát ra từ góc sân khấu.
Trong đám đông, mọi ánh mắt đều hướng về những người pha trà chuyên nghiệp, những thiếu niên thiếu nữ tay cầm ấm sứ, chậm rãi rót trà theo đúng nghi thức. Thanh Yên dừng lại, mắt cô lấp lánh trước khung cảnh vừa trang nhã vừa nghiêm túc ấy. “Mình… có thể làm được không nhỉ?” – cô tự nhủ, vừa hồi hộp vừa hứng thú.
Một giọng nói vang lên từ bên cạnh, khẽ khàng nhưng đầy uy lực:
“Lần đầu tham gia, đúng không?”
Thanh Yên quay sang, gặp ánh mắt một chàng trai cao, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc sảo. Anh mặc một bộ y phục trắng tinh, cổ áo hơi mở, tay cầm một chiếc ấm trà bằng gốm cổ. Cách anh đứng, từng cử chỉ, đều toát lên một vẻ tinh tế và tự tin đến mức khó chạm.
“Vâng… em… đúng rồi ạ,” Thanh Yên ấp úng, cảm giác tim mình đập nhanh một cách kỳ lạ.
Chàng trai nhếch môi, nụ cười rất nhẹ, vừa đủ để khiến người đối diện tò mò:
“Tên tôi là Hạ Thần Lạc. Bạn nên chú ý, ở đây, mọi chi tiết nhỏ đều quan trọng. Một giọt nước sai vị cũng có thể thay đổi kết quả.”
Thanh Yên gật đầu, cảm thấy vừa áp lực vừa hứng thú. Trong lòng cô, một câu hỏi len lỏi: “Sao anh ấy lại… khiến mình bối rối thế này?”
Ban tổ chức xướng tên các thí sinh. Khi tên Thanh Yên vang lên, cô hít một hơi thật sâu, bước lên sân khấu nhỏ. Trước mặt cô là một chiếc bàn gỗ, trên đó đặt sẵn những bộ ấm chén, lá trà xanh mướt, và một tấm khăn trải bàn màu trắng tinh.
Mỗi bước di chuyển của cô đều được giám khảo quan sát tỉ mỉ. Thanh Yên khẽ run tay, nhưng cố gắng hít sâu, nhắm mắt, tưởng tượng mình đang đứng trong căn phòng nhỏ của mình, nơi cô thường thực hành trà đạo mỗi buổi chiều. Tay cô bắt đầu nhịp nhàng, gõ nhẹ lên ấm, rót nước sôi vào bình tráng qua, rồi rót từng chút trà vào chén. Mùi hương trà lan tỏa, dịu dàng, khiến cô cảm thấy bình tĩnh hơn.
Bên cạnh, Hạ Thần Lạc quan sát cô, ánh mắt chăm chú. Anh hơi nhướng mày, tự nhủ: “Cô gái này… không giống những người khác. Có chút gì đó… tự nhiên nhưng lại tinh tế.”
Thanh Yên mở mắt, đưa chén trà về phía giám khảo. Một hơi thở dài trút ra từ lòng bàn tay cô khi thấy họ gật đầu nhẹ, vẻ mặt có chút hài lòng.
“Rất tốt,” một giọng nữ trầm ấm vang lên. “Bạn không chỉ rót trà đúng vị, mà còn có dáng vẻ tự nhiên, không gượng ép. Đây là điểm cộng lớn.”
Thanh Yên mỉm cười, nhưng bên trong vẫn còn chút hồi hộp. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh khi Hạ Thần Lạc bất ngờ bước tới, ngang qua cô, cúi đầu nói:
“Nhớ giữ nhịp tay khi rót nước, không nhanh quá, cũng không chậm quá. Trà là nghệ thuật, và bạn đang kể câu chuyện của mình qua từng giọt.”
Câu nói ấy khiến Thanh Yên vừa bất ngờ, vừa cảm thấy ấm áp. Cô lặng người, ánh mắt gặp ánh mắt anh một thoáng, và trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô rung lên một nhịp lạ.
Hội trà kéo dài cả buổi sáng. Thanh Yên tham gia nhiều vòng thi, từ rót trà cơ bản, nếm trà tinh tế, cho đến thuyết trình về đặc điểm trà. Mỗi lần cô hoàn thành xong, đều có cảm giác vừa mệt vừa thỏa mãn.
Trong lúc nghỉ giải lao, cô ngồi một góc, tay cầm chén trà, nhấp một ngụm nhỏ. Hương trà nhẹ nhàng lan tỏa trong cổ họng, làm cô cảm thấy dễ chịu. Bên cạnh, Hạ Thần Lạc đứng yên quan sát, như thể mọi thứ xung quanh đều không tồn tại, chỉ có cô.
Thanh Yên hít một hơi, mở miệng:
“Anh… anh cũng tham gia thi à?”
Hạ Thần Lạc lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô:
“Không. Tôi đến đây… để quan sát. Nhưng nếu bạn cần, tôi có thể đưa vài lời khuyên.”
Cô đỏ mặt, nhưng lòng tự nhủ: “Anh ấy sao mà vừa lạnh lùng vừa quan tâm thế nhỉ?”
Buổi chiều, Hội Trà kết thúc với phần thi tài năng cuối cùng: trình bày nghệ thuật trà qua cảm xúc. Thanh Yên đứng trước bàn, tay cầm ấm trà, cố gắng kể câu chuyện của mình qua từng hành động. Cô tưởng tượng mình đang kể về tuổi thơ, về những chiều mưa nhấm nháp trà, về những giây phút bình yên giữa bộn bề học tập.
Khi chén trà cuối cùng được đặt trước giám khảo, mọi người đều im lặng. Trong khoảnh khắc đó, Thanh Yên cảm thấy một luồng năng lượng lạ, như thể toàn bộ tâm hồn mình được truyền vào trong từng giọt trà. Giám khảo gật đầu, mỉm cười hài lòng.
Hạ Thần Lạc bước tới, đứng bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói:
“Câu chuyện của bạn… khiến trà cũng có hồn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cô gái pha trà mà khiến người khác không chỉ nếm mà còn cảm nhận được cả tâm hồn.”
Thanh Yên nhìn anh, tim đập mạnh. Cô lặng người, không biết trả lời thế nào, chỉ biết mỉm cười.
Buổi tối, khi ánh đèn lồng đỏ bắt đầu tỏa sáng, Thanh Yên bước ra khỏi hội trường, tay vẫn cầm chén trà còn hơi ấm. Gió nhẹ thổi, hương trà thoang thoảng theo từng bước chân cô. Bên tai, dường như vẫn còn văng vẳng lời nói của Hạ Thần Lạc:
“Trà… cũng như tình cảm. Chậm mà chắc, tinh tế và chân thành.”
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lòng tự nhủ: “Có lẽ… đây sẽ là một mùa hè không bao giờ quên.”
Ánh trăng treo lơ lửng trên cao, soi rọi xuống mặt hồ tĩnh lặng. Một bóng người xuất hiện nơi cầu gỗ, thấp thoáng, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhưng sâu sắc. Thanh Yên ngẩng đầu, chợt thấy Hạ Thần Lạc đứng đó, tay cầm một túi trà nhỏ, bước chậm rãi về phía cô.
“Đây… dành cho bạn,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm, đưa túi trà ra. “Một chút hương cho những ngày hè.”
Thanh Yên nhận lấy, tim đập rộn ràng. Một cảm giác lạ vừa ngọt ngào vừa hồi hộp lan tỏa trong lòng cô. Buổi tối ấy, bên ánh trăng và hương trà, một câu chuyện tình cảm mới bắt đầu, và Thanh Yên biết, cuộc gặp gỡ này sẽ thay đổi cuộc sống của cô từ đây.