Sáng hôm sau, ánh nắng len qua tấm rèm gỗ của ký túc xá, nhuộm vàng căn phòng nhỏ của Lâm Thanh Yên. Cô ngồi trên giường, tay cầm tách trà còn sót lại từ buổi tối trước, hít một hơi thật sâu. Hương trà thoang thoảng trong phòng, vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng, khiến cô cảm thấy tinh thần mình sảng khoái hơn hẳn.
“Chắc hôm nay sẽ là vòng thi tiếp theo… Mình phải cố gắng,” cô tự nhủ, vừa vui mừng vừa hồi hộp. Trái tim cô vẫn còn đập rộn ràng khi nghĩ về khoảnh khắc chiều hôm qua, khi Hạ Thần Lạc trao túi trà nhỏ. Cảm giác ấy vừa lạ vừa quen, khiến cô không thể nào quên.
Thanh Yên chuẩn bị đồ dùng, trang phục gọn gàng như hôm trước. Bộ y phục xanh nhạt vẫn được chọn, nhưng hôm nay cô thêm một chiếc thắt lưng màu trắng tinh, làm tổng thể vừa thanh lịch vừa trẻ trung. Cô kiểm tra từng chi tiết, từ ấm chén, khăn trải bàn đến từng chiếc lá trà. Mỗi thứ đều được sắp xếp tỉ mỉ, như thể thể hiện cả tâm hồn của mình qua công việc.
Khi bước ra sân học viện, không khí đã sôi động hơn hẳn. Những học sinh khác cũng chuẩn bị cho vòng thi tiếp theo: trình diễn nghệ thuật trà và thuyết trình về cảm nhận trà. Những chiếc bàn gỗ đặt theo hình chữ U, trên đó là ấm chén, bình hoa nhỏ, và những lá trà xanh mướt. Tiếng bước chân, tiếng thì thầm, tiếng gõ nhẹ lên bàn tạo thành một nhịp điệu riêng, vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Thanh Yên hít một hơi, mắt quét qua khán phòng. Và rồi, ánh mắt cô chạm phải Hạ Thần Lạc. Anh đứng ở góc phòng, dáng người thẳng, tay cầm ấm trà, nhìn cô với ánh mắt đặc biệt. Thanh Yên cảm thấy tim mình đập nhanh, đồng thời xuất hiện một cảm giác cạnh tranh nhẹ nhàng.
“Anh ấy lại đứng ở đây…” cô nghĩ, môi khẽ mím lại. Trong lòng, vừa tò mò vừa e dè, nhưng cô biết một điều: “Hôm nay mình phải làm tốt hơn, không thể để anh ấy thấy mình vụng về.”
Ban giám khảo xướng tên các thí sinh, bắt đầu từ những người đã ghi điểm cao ở vòng trước. Khi tên Lâm Thanh Yên vang lên, cô bước lên bàn thi, tay vẫn cầm chắc chiếc khăn trải bàn. Giám khảo giải thích rằng vòng này yêu cầu thí sinh không chỉ pha trà đúng kỹ thuật, mà còn phải kể một câu chuyện ngắn về cảm xúc khi thưởng trà. “Hương trà, nhiệt độ nước, và phong thái của bạn sẽ quyết định điểm số. Hãy chuẩn bị tốt.”
Thanh Yên gật đầu, cảm thấy vừa áp lực vừa hứng thú. Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt một lát để tập trung. Trong đầu cô hiện lên những buổi chiều học trà một mình, nghe tiếng nước sôi, hít hương trà lan tỏa. Cô tưởng tượng mình đang kể câu chuyện của bản thân qua từng cử chỉ, từng giọt trà.
Bắt đầu rót trà, Thanh Yên điều chỉnh nhịp tay, từng giọt nước sôi rơi vào bình trà như nhịp tim của cô, đều đặn và chính xác. Khi rót ra chén, mùi trà lan tỏa, tinh tế và dịu dàng, khiến cô tự nhủ: “Đây là mình… thật sự là mình.”
Hạ Thần Lạc quan sát từ xa, ánh mắt sắc nhưng không giấu được vẻ ấn tượng. Anh nhíu mày nhẹ, tự nhủ: “Cô gái này… vừa dịu dàng vừa quyết tâm. Không chỉ biết kỹ thuật, mà còn biết truyền cảm xúc.”
Khi Thanh Yên đặt chén trà cuối cùng trước giám khảo, cô cảm nhận được tất cả sự tập trung dồn vào bản thân. Một cảm giác vừa hồi hộp vừa thỏa mãn tràn ngập. Giám khảo im lặng, rồi mỉm cười, gật đầu.
“Rất tốt,” giọng giám khảo trầm ấm vang lên. “Bạn đã truyền tải câu chuyện của mình qua từng giọt trà. Đây là sự khác biệt lớn so với những người khác.”
Thanh Yên mỉm cười, lòng nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa dám thở dài. Cô biết rằng, mặc dù vòng này đã thành công, nhưng cuộc thi còn dài, và Hạ Thần Lạc vẫn đứng đó, như một thước đo, khiến cô không khỏi căng thẳng.
Ngay khi Thanh Yên rời bàn, một tiếng cười nhẹ vang lên từ phía sau. Cô quay lại, thấy một thiếu nữ khác, khuôn mặt xinh xắn nhưng ánh mắt có phần châm biếm.
“Ồ, là cô gái pha trà hôm qua đấy à?” cô ta nhếch môi. “Nghe nói vòng trước cũng may mắn thôi, lần này xem cô còn giữ được phong độ không.”
Thanh Yên khẽ mỉm cười, không trả lời, nhưng trong lòng xuất hiện một chút bối rối. Cô nhận ra, ở học viện này, không chỉ tài năng mới quan trọng, mà còn cả sự cạnh tranh và áp lực từ bạn bè đồng môn.
Hạ Thần Lạc bước tới, đứng sau cô, ánh mắt lạnh nhưng có phần bảo vệ. Anh lên tiếng, giọng trầm ấm: “Đừng để những lời đó ảnh hưởng. Tập trung vào bản thân, và đừng để ai làm bạn lạc hướng.”
Thanh Yên quay sang nhìn anh, lòng dâng lên một cảm giác vừa ấm áp vừa rối rắm. Cô khẽ gật đầu, cám ơn trong lòng. Sự hiện diện của Hạ Thần Lạc, dù chỉ là một ánh mắt hay lời nói ngắn, luôn khiến cô bình tĩnh hơn.
Khi vòng thi đang diễn ra, một cơn gió mạnh thổi qua sân, làm vài tấm rèm bay nhẹ, một số lá trà rơi ra ngoài bàn. Thanh Yên vội cúi người nhặt, tay hơi run.
Hạ Thần Lạc nhanh nhẹn tiến tới, chạm nhẹ tay vào tay cô, cùng nhặt lá trà: “Đừng lo. Chỉ là một chút gió, không ảnh hưởng gì đâu.”
Cảm giác khi chạm tay anh khiến Thanh Yên đỏ bừng cả mặt, tim đập rộn ràng. Cô vội nhìn xuống, nhưng không thể rời mắt anh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người.
Sau vài giờ thi căng thẳng, cuối cùng ban giám khảo công bố kết quả. Thanh Yên đạt điểm cao, đứng trong top 5 thí sinh xuất sắc nhất. Cô thở phào, vừa vui mừng vừa mệt nhọc.
Hạ Thần Lạc bước đến, ánh mắt dịu dàng hơn so với trước: “Chúc mừng. Bạn xứng đáng với thành tích này.”
Thanh Yên mỉm cười, lòng dâng lên cảm giác vừa hạnh phúc vừa ấm áp. Cô nhận ra rằng, cuộc thi không chỉ là thử thách về kỹ thuật, mà còn là cơ hội để cô học cách kiểm soát cảm xúc và thể hiện bản thân.
Trên sân, ánh nắng chiều bắt đầu nghiêng, chiếu những tia sáng vàng rực rỡ lên khuôn mặt Thanh Yên. Gió nhẹ thổi, hương trà vẫn thoang thoảng, như nhắc nhở cô về một mùa hè đầy kỷ niệm và những câu chuyện chưa kể.
Hạ Thần Lạc đứng bên cô, trao một nụ cười hiếm hoi, vừa đủ để làm cô cảm thấy tim mình rung lên một nhịp lạ. Thanh Yên biết, cuộc hành trình này chỉ mới bắt đầu, và người đứng cạnh cô chính là một phần quan trọng không thể thiếu.
Khi cô rời khỏi sân thi, tay vẫn cầm chén trà còn sót lại, ánh mắt lướt qua Hạ Thần Lạc, trong lòng vang lên một lời nhủ nhẽ: “Mình muốn hiểu anh ấy… muốn biết anh ấy nghĩ gì, và có lẽ… muốn anh ấy biết mình cũng quan tâm.”
Buổi chiều ấy, dưới ánh nắng dịu dàng và hương trà thoang thoảng, một mối quan hệ đầy tiềm năng bắt đầu nảy nở, xen lẫn những thử thách, những khoảnh khắc ngọt ngào và cả những cạnh tranh nhỏ. Thanh Yên cảm thấy, mùa hè này sẽ thật đáng nhớ, và mỗi ngày trôi qua đều là một trải nghiệm quý giá, khiến cô trưởng thành hơn, và đồng thời, mở ra những cảm xúc mới mẻ mà trước đây cô chưa từng trải qua.