Đêm hôm ấy, học viện tràn ngập ánh sáng lấp lánh từ những chiếc đèn lồng treo dọc khắp các con đường lát đá. Gió nhẹ thổi qua, làm những chiếc đèn lồng rung rinh, phản chiếu ánh sáng lung linh lên mặt hồ và những tán cây cổ thụ. Không khí huyền ảo nhưng cũng tràn đầy hồi hộp, vì hôm nay là Đêm Hội Bí Ẩn – sự kiện thường niên của học viện, nơi các học sinh không chỉ thể hiện kỹ năng trà đạo, mà còn tham gia các trò chơi trí tuệ, thách thức tinh thần đồng đội, và khám phá những bí ẩn do ban tổ chức tạo ra.
Lâm Thanh Yên đứng trước gương trong ký túc xá, mặc bộ y phục nhẹ nhàng màu pastel, tóc búi nửa đầu, tay cầm cuốn sổ ghi chép. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Đêm nay sẽ rất quan trọng. Không chỉ vì thử thách, mà còn vì… anh ấy.”
Khi cô bước ra sân, những ánh mắt tò mò, háo hức từ các học sinh khác hướng về phía mình. Nhưng điều cô quan tâm nhất là Hạ Thần Lạc. Anh đứng ở trung tâm sân, ánh mắt nhìn quanh, dừng lại trên cô một thoáng rồi đi tiếp, khiến tim Thanh Yên bỗng nhói lên. Anh mặc bộ trang phục lịch lãm, vừa cổ điển vừa hiện đại, khiến hình ảnh anh dưới ánh đèn lồng trở nên huyền bí và cuốn hút hơn bao giờ hết.
“Em đã sẵn sàng chưa?” Anh tiến lại gần, giọng trầm ấm nhưng dịu dàng.
Cô gật đầu, lòng vừa hồi hộp vừa hứng khởi: “Dạ… em đã chuẩn bị hết sức.”
Ban tổ chức bắt đầu giải thích các hoạt động trong Đêm Hội. Sẽ có ba phần chính: thử thách trí tuệ, thử thách pha trà đồng đội, và bí ẩn đêm tối, nơi các học sinh phải tìm những manh mối ẩn giấu khắp học viện. Thứ hạng và phần thưởng sẽ dựa trên kỹ năng, sự phối hợp, và khả năng giải quyết tình huống bất ngờ.
Thanh Yên được xếp vào nhóm cùng Lạc Vũ và Trần Diệp, giống như các thử thách trước. Nhưng lần này, áp lực lớn hơn hẳn: không chỉ phải vượt qua các thử thách, mà còn phải cạnh tranh với những nhóm xuất sắc khác, trong đó có nhóm Ân Tĩnh – vốn luôn tìm cách làm khó cô.
Khi thử thách đầu tiên bắt đầu, mọi người phải giải một loạt câu đố trí tuệ liên quan đến trà và các truyền thống cổ xưa. Thanh Yên nhấn mạnh từng chi tiết trong sổ ghi chép, nhanh chóng phân tích các manh mối. Lạc Vũ và Trần Diệp hỗ trợ bằng cách kiểm tra các dữ liệu, tính toán thời gian, và sắp xếp thứ tự các bước.
Khi nhóm họ gần như hoàn thành thử thách, Ân Tĩnh tiến đến gần, ánh mắt đầy ẩn ý: “Xem ra cô Thanh Yên hôm nay vẫn xuất sắc nhỉ. Nhưng liệu nhóm cô có xử lý được phần bí ẩn đêm tối không?”
Thanh Yên không nói gì, chỉ nắm chặt tay Lạc Vũ, nhắc nhở bản thân: “Không quan tâm lời nói bên ngoài. Tập trung vào nhiệm vụ.”
Thử thách thứ hai – pha trà đồng đội – bắt đầu. Mỗi nhóm phải pha ba loại trà khác nhau trong vòng 15 phút, kết hợp trình bày câu chuyện liên quan đến từng loại trà, và xử lý các tình huống bất ngờ do ban tổ chức tạo ra.
Thanh Yên đảm nhận phần rót trà, tay di chuyển uyển chuyển, từng giọt trà chảy mượt mà vào chén. Lạc Vũ điều chỉnh nhiệt độ nước, còn Trần Diệp trang trí bàn và chuẩn bị đạo cụ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm vài đạo cụ bị xê dịch, nhưng Thanh Yên kịp nhặt lại và tiếp tục, bình tĩnh như thể không có gì xảy ra.
Hạ Thần Lạc đứng phía sau, quan sát, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc. Khi cô liếc về phía anh, anh chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì, nhưng sự hiện diện ấy như một nguồn động lực vô hình giúp cô giữ vững bình tĩnh.
Trong khi nhóm họ trình bày câu chuyện, một tình huống bất ngờ xuất hiện: chiếc bình trà thứ ba bị rơi, nước trà tràn ra bàn. Thanh Yên hơi giật mình, nhưng nhanh chóng lấy khăn lau, tiếp tục rót trà. Hạ Thần Lạc bước tới, đặt tay nhẹ lên vai cô: “Không sao. Sự cố nhỏ thôi. Em xử lý rất tốt.”
Cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng Thanh Yên. Cô nhận ra rằng, mọi thử thách, mọi tình huống đều là cơ hội để chứng minh khả năng và tinh thần bình tĩnh, cũng như sự phối hợp với đồng đội.
Phần cuối cùng – bí ẩn đêm tối – là thử thách khó nhằn nhất. Ban tổ chức giấu các manh mối xung quanh khuôn viên học viện, mỗi manh mối dẫn đến một phần của câu chuyện bí ẩn. Nhóm nào tìm đủ manh mối và giải đúng câu chuyện sẽ giành chiến thắng.
Thanh Yên nắm tay Trần Diệp, rồi kéo Lạc Vũ đi theo, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm. Họ lần theo các manh mối, giải từng câu đố một cách khéo léo. Trong lúc đó, một số học sinh khác, bao gồm Ân Tĩnh, cũng đuổi theo, ánh mắt đầy cạnh tranh.
Khi họ tìm đến gần hồ, ánh trăng chiếu sáng lấp lánh trên mặt nước, phản chiếu bóng hình của các nhóm khác. Một mảnh giấy cuối cùng xuất hiện dưới một chiếc đèn lồng treo cao:
"Người hiểu trà, hiểu tâm hồn. Người hiểu tâm hồn, sẽ tìm thấy câu trả lời cuối cùng."
Thanh Yên khẽ nhíu mày, nhưng ánh mắt liền dõi về Hạ Thần Lạc. Anh đứng gần hồ, ánh mắt dịu dàng, giơ tay chỉ về phía một cây cầu nhỏ dẫn đến phòng bí ẩn cuối cùng.
Cô cảm thấy tim mình nhói lên một nhịp lạ. Anh không chỉ chỉ đường, mà còn tạo cho cô cảm giác tin tưởng tuyệt đối. Cô nắm tay Lạc Vũ và Trần Diệp, bước từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn trên con đường lát đá.
Khi họ đến cầu, một thử thách nhỏ xuất hiện: phải phối hợp để nâng một chiếc khung treo đầy chén trà mà không làm rơi giọt nào. Thanh Yên đứng giữa, tay điều khiển chiếc khung, Lạc Vũ và Trần Diệp giữ hai đầu. Cả nhóm tập trung tối đa, nhịp nhàng từng bước, từng động tác.
Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, Thanh Yên chợt nghe thấy tiếng Hạ Thần Lạc gọi: “Bình tĩnh… em và nhóm sẽ làm được.” Ánh mắt anh dịu dàng, nhưng sâu thẳm, khiến trái tim cô rung lên mạnh mẽ.
Họ hoàn thành thử thách, không làm rơi giọt trà nào. Một cảm giác hạnh phúc lan tỏa. Thanh Yên thở phào, nhìn về phía Hạ Thần Lạc, ánh mắt đầy biết ơn.
Phần cuối cùng – giải câu chuyện bí ẩn – được tiết lộ khi họ mở cánh cửa nhỏ ở cuối cầu. Một không gian huyền bí hiện ra, ánh đèn lồng chiếu sáng từng chi tiết nhỏ, cùng một cuốn sách cổ đặt trên bàn. Thanh Yên mở cuốn sách, từng trang viết về triết lý trà và cách thấu hiểu tâm hồn con người thông qua trà.
Hạ Thần Lạc đứng bên cạnh, giọng trầm ấm: “Em thấy không, trà không chỉ là nước sôi và lá trà. Nó là cảm xúc, là sự kiên nhẫn, là cách con người kết nối với nhau. Em và nhóm đã vượt qua mọi thử thách bằng sự phối hợp, kiên nhẫn và bình tĩnh. Đây chính là bài học quý giá nhất.”
Thanh Yên đỏ mặt, trái tim rung động, cảm giác vừa hạnh phúc vừa ấm áp lan tỏa. Cô cúi đầu, thì thầm: “Em… hiểu rồi.”
Hạ Thần Lạc mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Không chỉ hiểu, mà còn cảm nhận. Bí ẩn đêm nay không chỉ là thử thách, mà là cơ hội để em thấy rõ cảm xúc thật của mình.”
Đêm hội kết thúc, học viện chìm trong ánh trăng và những đèn lồng lung linh. Thanh Yên đứng bên hồ, tay nắm chặt tay Hạ Thần Lạc, tim tràn đầy niềm vui và hy vọng. Cô biết rằng, mỗi thử thách, mỗi khoảnh khắc bên anh đều quý giá và đáng nhớ, mở ra một mùa hè thanh xuân vừa ngọt ngào vừa hồi hộp, và mối quan hệ giữa cô và Hạ Thần Lạc đang dần thăng hoa, sâu sắc hơn bao giờ hết.