mộng hương trà

Chương 11: Lời Thú Nhận Dưới Ánh Trăng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm ấy, học viện chìm trong tĩnh lặng. Ánh trăng tròn treo cao, rọi sáng khắp khuôn viên, phản chiếu lên mặt hồ lấp lánh như bạc. Những chiếc đèn lồng từ Đêm Hội vẫn còn bập bùng ánh sáng, tạo nên một khung cảnh huyền ảo nhưng cũng đầy rung động.

Lâm Thanh Yên ngồi trên bậc thang đá bên hồ, tay cầm cuốn sổ ghi chép, mắt nhìn dòng nước lấp lánh. Cô cảm nhận nhịp tim mình vẫn còn đập nhanh sau một đêm dài trải qua thử thách Đêm Hội. Cô nhớ từng khoảnh khắc: ánh mắt dịu dàng của Hạ Thần Lạc, lời nói trầm ấm, những sự cố nhỏ nhưng khiến cô học cách bình tĩnh và phối hợp cùng đồng đội.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tóc cô bay nhẹ. Thanh Yên cúi đầu, lòng dấy lên những cảm xúc vừa bối rối vừa hạnh phúc. Cô tự nhủ: “Anh ấy… luôn quan tâm em, luôn chỉ dẫn em… nhưng liệu em có dám thừa nhận cảm xúc của mình?”

Bất ngờ, một bóng người xuất hiện trên cầu đá dẫn ra hồ. Thanh Yên ngẩng đầu, thấy Hạ Thần Lạc đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm, tràn đầy cảm xúc chưa nói thành lời. Anh chậm rãi bước đến, giọng trầm ấm: “Em vẫn còn thức à?”

Cô ngạc nhiên, hơi đỏ mặt: “Dạ… em… không ngủ được.”

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Tôi biết. Sau đêm hôm nay, ai mà chẳng còn bâng khuâng. Nhất là khi mọi thứ vừa kết thúc nhưng vẫn còn dư âm trong lòng.”

Thanh Yên lặng im, trái tim như lạc nhịp. Cô biết rằng, ánh mắt và giọng nói của anh khiến cô không thể bình tĩnh. Một khoảng lặng trôi qua, chỉ còn tiếng nước hồ lăn tăn theo gió.

Hạ Thần Lạc ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt hướng về mặt hồ lấp lánh: “Em biết không, hôm nay em và nhóm đã làm rất tốt. Nhưng điều quan trọng không phải là thắng thua, mà là… cách em và mọi người phối hợp, kiên nhẫn, và cảm nhận từng khoảnh khắc.”

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: “Dạ… em biết… nhưng… em… em vẫn cảm thấy hồi hộp khi anh đứng đó nhìn em.”

Anh nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm: “Hồi hộp… à, vậy là em nhận ra cảm xúc thật của mình rồi.”

Thanh Yên đỏ mặt, cúi đầu. Trái tim cô rung lên, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô biết rằng, giờ đây không còn là trò chơi hay thử thách nữa. Đây là khoảng khắc họ thấu hiểu nhau, và cảm xúc đang dâng trào mà không cần lời giải thích.

Một cơn gió thổi qua, làm tóc cô bay nhẹ, và Hạ Thần Lạc khẽ đưa tay, vén tóc cô sang một bên. Khoảnh khắc ấy, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt họ, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn vừa huyền bí. Thanh Yên không nói gì, tim đập mạnh, chỉ cảm nhận sự gần gũi và ấm áp lan tỏa.

Anh nghiêng người, giọng trầm ấm nhưng dịu dàng: “Em biết không, tôi không chỉ quan tâm em qua những thử thách hay Đêm Hội. Tôi quan tâm em… từ những điều nhỏ nhặt nhất, từ ánh mắt, nụ cười, cho đến cách em chăm chú từng chi tiết khi pha trà. Và tôi… muốn em biết điều đó.”

Thanh Yên quay sang nhìn anh, trái tim dường như ngừng một nhịp. Cô chưa từng nghe những lời thẳng thắn như vậy, vừa chân thành vừa dịu dàng. Cô cảm thấy một cảm giác ấm áp tràn ngập cơ thể, vừa hạnh phúc vừa bối rối.

Cô khẽ thốt lên: “Anh… anh thật sự… quan tâm em?”

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng chắc chắn: “Đúng. Không chỉ hôm nay, không chỉ qua Đêm Hội, mà từ ngày đầu tiên em bước chân vào học viện này. Tôi quan sát em, từng bước đi, từng khoảnh khắc em tập trung vào trà, từng lần em xử lý tình huống nhỏ… Tôi nhận ra, em đặc biệt hơn những gì tôi từng nghĩ.”

Thanh Yên lặng im, nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt. Cô không ngờ rằng, người mà cô ngưỡng mộ, người luôn dịu dàng nhưng nghiêm túc, lại quan tâm cô sâu sắc như vậy. Cô cảm nhận được rằng, mối quan hệ giữa họ đã vượt qua ranh giới thầy trò hay bạn bè, và giờ đây là những rung động trong tim – chân thành và ngọt ngào.

Một khoảng lặng trôi qua, và cô khẽ thốt lên: “Em… em cũng vậy… em cũng… cảm thấy… tim mình rung động mỗi khi… gặp anh.”

Anh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc và dịu dàng. Anh nghiêng người, đặt tay lên tay cô, siết nhẹ: “Vậy thì chúng ta đã hiểu nhau rồi. Không cần lời nói quá nhiều, chỉ cần cảm nhận nhau, là đủ.”

Thanh Yên cảm giác tim mình nhói lên, vừa bối rối vừa hạnh phúc. Cô cúi đầu, nhưng trong lòng tràn ngập ánh sáng. Ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, như chứng kiến khoảnh khắc họ thừa nhận cảm xúc với nhau – chân thành, ngọt ngào, và đầy rung động.

Họ ngồi bên hồ, nắm tay nhau, không cần nói lời nào thêm. Chỉ còn ánh trăng, tiếng nước hồ, và nhịp tim hòa vào nhau. Thanh Yên nhận ra rằng, mọi thử thách, mọi drama học viện, mọi khoảnh khắc căng thẳng đều trở nên đáng giá, bởi họ đã cùng nhau vượt qua, và giờ đây, họ có thể thẳng thắn nhìn nhận cảm xúc thật của mình.

Bỗng dưng, một tiếng cười nhẹ vang lên từ phía hồ. Họ quay đầu, thấy Trần Diệp và Lạc Vũ đứng đó, ánh mắt tinh nghịch: “Xem ra hôm nay, không chỉ vượt qua thử thách, mà còn có thêm một bước tiến trong tình cảm rồi nhỉ?”

Thanh Yên đỏ mặt, nhưng ánh mắt cô vẫn hướng về Hạ Thần Lạc. Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng hơi tinh nghịch: “Đúng vậy. Một bước tiến… và sẽ còn nhiều bước tiến nữa.”

Đêm ấy, dưới ánh trăng sáng và đèn lồng lung linh, học viện yên lặng nhưng trái tim của hai người trẻ rung động mạnh mẽ. Thanh Yên biết rằng, mối quan hệ giữa cô và Hạ Thần Lạc đã bước sang một chương mới, nơi họ không chỉ là bạn học hay đồng đội trong thử thách, mà còn là hai người hiểu và cảm nhận nhau một cách sâu sắc nhất.

Cô tự nhủ: “Mùa hè này sẽ còn rất nhiều bất ngờ, nhưng với anh ấy bên cạnh, em không sợ gì cả. Chỉ cần chúng ta cảm nhận nhau, mọi thử thách đều trở nên dễ dàng và đáng nhớ.”

Họ đứng dậy, tay trong tay, đi dọc theo bờ hồ, để lại phía sau một đêm hội đầy ánh sáng và những khoảnh khắc huyền ảo. Thanh Yên biết rằng, từ giờ, mỗi bước chân, mỗi khoảnh khắc bên Hạ Thần Lạc đều quý giá, là ký ức thanh xuân ngọt ngào không thể nào quên.

Đêm tĩnh lặng, ánh trăng rọi sáng trên hồ, phản chiếu những trái tim đã thổ lộ. Một lời thú nhận không lời, nhưng đủ để cả hai hiểu rằng, tình cảm của họ đã trở nên vững chắc, ngọt ngào và đầy hứa hẹn cho những chương tiếp theo của thanh xuân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×