Ngày hôm sau, học viện rộn ràng hơn bao giờ hết. Không khí vẫn trong trẻo dưới ánh nắng ban mai, nhưng mọi học sinh đều cảm nhận được một điều gì đó sắp xảy ra, một thử thách lớn hơn, một cơn sóng mới trong lòng học viện.
Thanh Yên bước vào lớp, tay vẫn cầm cuốn sổ ghi chép từ thử thách trước. Ánh mắt cô dõi quanh, không khó để nhận ra những ánh nhìn tò mò, ganh tị và cả trầm trồ. Nhưng trong lòng cô, chỉ có một điều khiến trái tim cô rung động: Hạ Thần Lạc. Anh đứng gần cửa lớp, ánh mắt dịu dàng hướng về cô, như một điểm tựa vững chắc giữa sóng gió.
Giáo viên bước lên bục, giọng trầm nhưng hứng khởi: “Hôm nay, học viện sẽ tổ chức Thử Thách Ngọn Lửa Bí Ẩn. Đây là thử thách kết hợp kỹ năng, trí tuệ và lòng tin. Các nhóm sẽ nhận nhiệm vụ trong một khu vực đặc biệt, nơi các manh mối được giấu trong lửa – một đêm thử thách trí tuệ và tinh thần đồng đội.”
Thanh Yên hít một hơi thật sâu, cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cô biết rằng, thử thách này không chỉ kiểm tra kỹ năng và trí tuệ, mà còn thử thách tinh thần đoàn kết và lòng tin vào đồng đội.
Hạ Thần Lạc tiến tới bên cô, giọng trầm ấm: “Em đã chuẩn bị tâm lý chưa? Lần này sẽ khó khăn hơn tất cả những gì trước đây, nhưng tôi tin em có thể vượt qua.”
Cô gật đầu, ánh mắt lấp lánh quyết tâm: “Dạ… em sẽ cố gắng hết sức. Có anh bên cạnh, em không sợ.”
Ban giám hiệu dẫn các nhóm đến khu vực thử thách – một sân rộng, nơi giữa sân là một đống củi lửa đang cháy, ánh lửa nhấp nhô phản chiếu lên những tòa nhà cổ xung quanh. Mỗi nhóm nhận được một phong thư niêm phong bằng dấu sáp rồng – biểu tượng của học viện.
Thanh Yên mở thư, bên trong là bản đồ với những manh mối được ghi bằng chữ Hán cổ, kèm theo thông điệp:
"Ngọn lửa sẽ soi sáng sự thật và thử thách lòng tin. Người biết phối hợp và tin tưởng đồng đội sẽ vượt qua, người không… sẽ bị bỏ lại phía sau."
Cô khẽ nhíu mày, cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò. Hạ Thần Lạc đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng: “Bình tĩnh. Hãy quan sát từng manh mối, từng chi tiết. Mọi thử thách đều có logic riêng.”
Nhóm Thanh Yên bắt đầu đi theo bản đồ, tiến đến những nơi được đánh dấu bằng ngọn lửa nhỏ. Mỗi đốm lửa chứa một manh mối hoặc vật phẩm, nhưng chúng cũng tạo ra nguy cơ: ánh sáng lung linh, khói mờ, và nhiệt độ cao khiến mọi thao tác phải cẩn trọng.
Trong khi Thanh Yên dẫn nhóm giải từng manh mối, họ gặp phải đối thủ – Vương Hân và Ân Tĩnh – liên tục xuất hiện, cố tình gây cản trở. Nhưng Hạ Thần Lạc luôn đứng gần cô, chỉ dẫn bằng ánh mắt hoặc một lời nhắc nhẹ: “Bình tĩnh, em làm rất tốt. Tập trung vào nhiệm vụ, đừng để những yếu tố bên ngoài làm lạc hướng.”
Cô cảm giác tim mình vừa hồi hộp vừa ấm áp. Anh không chỉ là nguồn động lực tinh thần, mà còn là điểm tựa giúp cô xử lý mọi tình huống căng thẳng.
Một tình huống bất ngờ xảy ra: ngọn lửa từ một đống củi bùng lên mạnh hơn, làm một manh mối gần đó bị đổ xuống đất. Thanh Yên giật mình, nhưng lập tức bình tĩnh nhặt lại và phân tích thông tin.
Hạ Thần Lạc bước tới, đặt tay lên vai cô: “Không sao. Em xử lý rất tốt. Mỗi tình huống là cơ hội để chứng minh khả năng.”
Cô đỏ mặt, trái tim rung động, nhắc nhở bản thân: “Anh ấy luôn ở bên… là điểm tựa để em vượt qua mọi thử thách.”
Khi nhóm tiến đến trung tâm sân, thử thách cao trào xuất hiện: một chiếc hộp gỗ lớn được đặt giữa đống lửa, niêm phong bằng chìa khóa đặc biệt. Bên cạnh hộp là những câu đố bằng chữ Hán cổ, đòi hỏi kiến thức về trà, lịch sử học viện, và cả kỹ năng logic.
Thanh Yên nhìn Hạ Thần Lạc, anh mỉm cười dịu dàng nhưng nghiêm túc: “Bình tĩnh. Chia nhiệm vụ. Chỉ cần phối hợp, mọi thứ sẽ ổn.”
Cô hít một hơi sâu, cảm giác nhịp tim đập nhanh. Cô phân chia nhóm: Trần Diệp giải câu đố thứ nhất, Lạc Vũ xử lý nhiệt độ và ngọn lửa, còn cô và Hạ Thần Lạc mở khóa và phân tích manh mối cuối cùng.
Một lát sau, họ gần như giải xong tất cả câu đố, mở được chiếc hộp gỗ. Bên trong là một bộ trà quý hiếm cùng một tấm thiệp nhỏ:
"Người phối hợp tốt, người tin tưởng đồng đội, sẽ tìm thấy giá trị thực sự. Hãy trân trọng những người ở bên cạnh."
Thanh Yên cảm giác tim mình nhói lên. Cô quay sang Hạ Thần Lạc, ánh mắt vừa biết ơn vừa rung động. Anh tiến tới, nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Em thấy không? Ngọn lửa này không chỉ thử thách kỹ năng, mà còn thử thách lòng tin. Em đã làm rất tốt.”
Cô đỏ mặt, trái tim rung động: “Em… em biết… anh luôn bên cạnh, hướng dẫn em…”
Anh mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Luôn bên cạnh. Dù thử thách hay sóng gió, em không bao giờ phải đối mặt một mình. Đây là lời hứa của tôi.”
Trong khoảnh khắc ấy, Thanh Yên nhận ra rằng, mọi sóng gió, mọi thử thách, mọi đối thủ và bí ẩn chỉ làm tình cảm họ thêm sâu sắc, ngọt ngào và vững chắc hơn.
Nhưng drama học viện vẫn chưa dừng lại. Vương Hân xuất hiện lần cuối, ánh mắt đầy ẩn ý: “Xem ra nhóm cô Thanh Yên đã hoàn thành thử thách. Nhưng ngọn lửa chỉ là bước khởi đầu. Thử thách thật sự còn đang chờ phía trước.”
Thanh Yên hít một hơi thật sâu, nhưng ánh mắt kiên quyết. Cô quay sang Hạ Thần Lạc, anh nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng nhưng chắc chắn: “Dù thử thách có lớn đến đâu, em cũng không sợ. Chỉ cần chúng ta cùng nhau, sẽ vượt qua mọi nguy cơ.”
Cô cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, biết rằng mọi sóng gió, mọi nguy cơ chỉ là cơ hội để họ chứng minh bản thân và tình cảm.
Đêm ấy, dưới ánh trăng sáng, Thanh Yên và Hạ Thần Lạc đứng bên hồ, tay trong tay. Ngọn lửa thử thách hôm nay đã kết thúc, nhưng ngọn lửa trong tim họ – niềm tin và tình cảm – mới chỉ bắt đầu bùng cháy, mở ra những chương tiếp theo của thanh xuân đầy bất ngờ và ngọt ngào.