mộng hương trà

Chương 14: Bí Ẩn Thư Tín và Nguy Cơ Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, học viện tràn ngập ánh sáng ban mai, nhưng bầu không khí lại khác hẳn. Tin tức về chiến thắng trong thử thách cấp cao hôm qua chưa kịp lắng xuống, thì một thông báo bất ngờ từ ban giám hiệu khiến tất cả học sinh xôn xao: “Thử thách đặc biệt dành cho các nhóm xuất sắc – Bí Ẩn Thư Tín”.

Thanh Yên đọc thông báo, ánh mắt lóe lên sự tò mò và căng thẳng. Thử thách mới không chỉ đánh giá kỹ năng và trí tuệ, mà còn liên quan trực tiếp đến những bí mật và thông điệp được gửi qua thư tín, nơi mỗi nhóm sẽ nhận được manh mối riêng, phải phối hợp tìm hiểu để giải quyết câu đố lớn nhất học viện.

Hạ Thần Lạc bước tới, giọng trầm ấm: “Em đã chuẩn bị tâm lý chưa? Lần này không chỉ là thử thách kỹ năng, mà còn là bài kiểm tra lòng tin và tinh thần đồng đội.”

Thanh Yên hít một hơi thật sâu, ánh mắt lấp lánh quyết tâm: “Dạ… em sẽ cố gắng hết sức. Có anh bên cạnh, em không sợ.”

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm: “Vậy là đủ.”

Ban giám hiệu trao thư tín cho từng nhóm. Nhóm Thanh Yên nhận được một phong thư màu nâu, niêm phong bằng dấu sáp hình con rồng nhỏ – biểu tượng của học viện. Khi cô mở ra, bên trong là một tấm bản đồ cổ, kèm theo lời nhắn:

"Những gì các em tìm thấy hôm nay sẽ quyết định số phận của bí ẩn học viện. Hãy tin tưởng lẫn nhau và đừng để những lời đồn đại bên ngoài làm lung lay."

Cô khẽ nhíu mày, cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò. Hạ Thần Lạc đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng: “Đừng lo. Chỉ cần phối hợp, tập trung và tin tưởng nhau, em sẽ giải quyết được mọi thử thách.”

Nhóm Thanh Yên bắt đầu theo bản đồ, đi qua các hành lang, sân vườn, và những tòa nhà cũ kỹ của học viện. Mỗi điểm dừng đều có một phong thư nhỏ, chứa manh mối tiếp theo. Nhưng không khí yên bình nhanh chóng bị phá vỡ khi họ gặp đối thủ mới – Vương Hân, một học sinh năm trên nổi tiếng về sự thông minh nhưng cũng đầy mưu mô. Ánh mắt Vương Hân dõi theo họ, nụ cười bí ẩn xuất hiện trên môi:

“Xem ra nhóm của cô Thanh Yên đã khá xuất sắc. Nhưng liệu các em có đủ tinh thần và nhạy bén để giải quyết thử thách lần này không?”

Thanh Yên lặng im, chỉ nắm tay Trần Diệp và Lạc Vũ, ánh mắt dõi về Hạ Thần Lạc. Anh tiến tới, đặt tay lên vai cô: “Bình tĩnh. Dù có đối thủ mới, em vẫn kiểm soát được mọi việc. Hãy tin tưởng vào chính mình và nhóm.”

Cô hít một hơi sâu, cảm giác tim mình vừa hồi hộp vừa ấm áp. Ánh mắt anh như một nguồn động lực vô hình giúp cô vượt qua mọi lo lắng.

Thử thách lần này không chỉ yêu cầu giải câu đố, mà còn phải tìm kiếm vật phẩm bí ẩn được giấu khắp học viện, mỗi vật phẩm đều liên kết với một phần của câu chuyện cổ xưa về học viện. Nếu không tìm đúng, nhóm sẽ bị trừ điểm nghiêm trọng.

Khi họ đến một hành lang cũ kỹ, ánh sáng lọt qua khung cửa sổ tạo nên những bóng đổ dài, làm không khí thêm phần huyền bí. Thanh Yên nhặt một phong thư nhỏ, mở ra và thấy một câu đố bằng chữ Hán cổ:

"Người biết nhìn bên trong sẽ thấy ngoài kia. Người biết lắng nghe sẽ nghe thấy im lặng."

Cô cau mày, nhưng ánh mắt liền dõi về Hạ Thần Lạc. Anh nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng: “Bình tĩnh. Đọc từng chữ, từng nghĩa. Mỗi câu đều có manh mối quan trọng. Em sẽ tìm ra hướng đi.”

Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác tim vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Cô nhận ra rằng, bài thử thách lần này không chỉ là kỹ năng hay trí tuệ, mà còn kiểm tra sự nhạy cảm và tinh thần phối hợp.

Khi nhóm tiếp tục di chuyển, họ gặp phải những tình huống khó xử: cửa khóa bằng mật mã, bóng tối che khuất đường đi, và thậm chí là những bẫy nhỏ được giấu khéo léo. Nhưng Thanh Yên bình tĩnh chỉ huy nhóm, hướng dẫn từng bước, nhờ vậy mà họ vượt qua từng thử thách.

Trong khi đó, Vương Hân liên tục xuất hiện, đôi khi cố tình gây cản trở, ánh mắt đầy mưu mô. Thanh Yên cảm giác áp lực tăng lên, nhưng mỗi lần nhìn Hạ Thần Lạc, ánh mắt anh dịu dàng và tin tưởng, cô lại lấy lại bình tĩnh.

Khi họ tìm đến phòng bí ẩn cuối cùng, chiếc hộp gỗ cổ hiện ra, niêm phong bằng dấu rồng – tương tự như phong thư đầu tiên. Thanh Yên mở hộp, bên trong là một lá thư cổ và một chiếc chìa khóa nhỏ:

"Chìa khóa mở ra không chỉ cánh cửa vật chất, mà còn mở ra hiểu biết và cảm xúc thật. Người giải được bí ẩn sẽ nhận ra giá trị của lòng tin và tình cảm."

Cô nhíu mày, nhưng ánh mắt liền dõi về Hạ Thần Lạc. Anh tiến đến, đặt tay lên vai cô: “Em đã làm rất tốt. Không chỉ vượt qua thử thách trí tuệ, em còn chứng minh khả năng bình tĩnh, nhạy bén và tinh thần đồng đội.”

Cô cảm giác tim mình rung động, vừa hạnh phúc vừa bối rối: “Em… cảm ơn anh… anh luôn bên cạnh…”

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm: “Luôn bên cạnh. Dù thử thách hay sóng gió, em không bao giờ phải đối mặt một mình.”

Nhưng drama học viện chưa kết thúc. Vương Hân xuất hiện lần cuối, ánh mắt đầy ẩn ý: “Xem ra nhóm cô Thanh Yên đã giải được bí ẩn. Nhưng thử thách lớn hơn còn đang chờ phía trước. Liệu các em có sẵn sàng?”

Thanh Yên cảm giác tim mình nhói lên, nhưng ánh mắt kiên quyết. Cô quay sang Hạ Thần Lạc, anh nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng nhưng chắc chắn: “Dù thử thách có lớn đến đâu, em cũng không sợ. Chỉ cần chúng ta cùng nhau, sẽ vượt qua mọi nguy cơ.”

Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô biết rằng, mọi sóng gió, mọi thử thách, mọi đối thủ mới chỉ là cơ hội để họ chứng minh bản thân và tình cảm của mình.

Đêm ấy, dưới ánh trăng sáng, Thanh Yên đứng bên hồ cùng Hạ Thần Lạc, tay trong tay, cảm giác bình yên nhưng cũng hồi hộp. Cô nhận ra rằng, mỗi thử thách, mỗi bí ẩn, mỗi đối thủ mới chỉ làm tình cảm họ thêm vững chắc, và thanh xuân này sẽ còn nhiều bất ngờ và ngọt ngào hơn nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×