mộng hương trà

Chương 5: Hiểu Lầm Nhỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh, ánh nắng len qua từng tán cây, rọi xuống sân học viện. Lâm Thanh Yên bước ra từ ký túc xá, tay cầm cuốn sổ ghi chép các loại trà, lòng vẫn lâng lâng cảm giác từ buổi lễ hội tối qua. Ánh mắt cô hướng về hồ nơi các chiếc đèn lồng vẫn còn ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, và trong lòng, cô tự nhủ: “Đêm qua thật tuyệt… Anh ấy thật sự rất quan tâm.”

Tuy nhiên, sự hứng khởi của cô sớm bị một chút lo lắng xen lẫn khi nghe tin từ bạn cùng lớp rằng hôm nay sẽ có một bài kiểm tra kiến thức về trà đặc biệt, mà tất cả thí sinh tham gia lễ hội đều phải dự. Thanh Yên cầm sổ, bước nhanh về lớp học, lòng vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô biết rằng, đây không chỉ là bài kiểm tra về kiến thức mà còn là cơ hội để chứng minh mình sau thành công từ lễ hội.

Khi bước vào lớp học, cô thấy Hạ Thần Lạc đã có mặt, ngồi ở bàn gần cửa sổ. Ánh mắt anh chạm vào cô, một nụ cười nhẹ thoáng qua, khiến cô cảm thấy vừa vui vừa căng thẳng. Cô lướt qua các bạn cùng lớp, ánh mắt dừng lại ở một số học sinh tỏ vẻ trêu chọc. Thanh Yên biết rằng, trong học viện, sự cạnh tranh không chỉ diễn ra trên sân khấu mà còn trong những bài kiểm tra nhỏ như thế này.

Giáo viên bước vào, giọng trầm ấm nhưng nghiêm túc: “Hôm nay chúng ta sẽ có bài kiểm tra về kiến thức trà, kết hợp với một phần thực hành ngắn. Mỗi thí sinh phải chuẩn bị một loại trà đặc trưng và thuyết trình cảm nhận của mình. Ai thể hiện tốt sẽ được cộng điểm thưởng.”

Thanh Yên hít một hơi thật sâu, mở sổ ghi chú, cố gắng ôn lại những kiến thức đã học. Cô cảm thấy áp lực tăng lên, nhưng đồng thời một cảm giác quyết tâm len lỏi: “Mình không thể để anh ấy thấy mình chưa chuẩn bị tốt.”

Khi buổi kiểm tra bắt đầu, mọi người lần lượt trình bày loại trà của mình, cách pha và những cảm nhận. Thanh Yên đứng trước bàn, tay cầm ấm trà, bắt đầu rót nước, hương trà thoang thoảng trong không khí. Cô kể câu chuyện về trà cổ, về những buổi chiều tự học, về cảm xúc khi thưởng trà một mình. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Hạ Thần Lạc, người vẫn đứng gần cuối lớp quan sát.

Đột nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau. Cô quay lại và thấy một thiếu nữ khác, Lục Nhã, đang nhếch môi cười, ánh mắt đầy ẩn ý: “Ồ, vẫn là cô gái hôm lễ hội. Xem ra hôm nay cũng muốn khoe kỹ năng của mình à?”

Thanh Yên khẽ mỉm cười, không trả lời, nhưng trong lòng xuất hiện một chút bối rối. Cô cảm thấy hơi áp lực, nhưng vẫn tập trung vào bài thuyết trình của mình.

Hạ Thần Lạc tiến đến gần, giọng trầm ấm: “Đừng để lời nói của người khác làm lạc hướng. Tập trung vào trà và cảm xúc của mình.”

Thanh Yên gật đầu, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng, nhưng chưa kịp thở phào thì một sự việc bất ngờ xảy ra. Khi cô đang rót trà, một cơn gió mạnh từ cửa sổ thổi vào, làm một phần khăn trải bàn bị kéo xuống. Thanh Yên vội vàng cúi người nhặt, tay hơi run, làm một ít lá trà rơi ra ngoài bàn.

Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Thần Lạc tiến tới để giúp cô nhặt lá trà. Tuy nhiên, một nhóm học sinh khác đứng gần đó, vốn có ác cảm từ trước với Thanh Yên, nhìn thấy cảnh này và lập tức thì thầm bàn tán: “Nhìn kìa, anh ấy lại đứng gần cô ta. Chắc chắn có chuyện gì rồi.”

Tin đồn nhỏ này lan nhanh khắp lớp, khiến một vài bạn thắc mắc và ánh mắt dị nghị hướng về Thanh Yên. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh, lòng vừa bối rối vừa xấu hổ. Ngay lúc đó, Hạ Thần Lạc nhẹ nhàng nói: “Tập trung vào trà thôi, những chuyện khác không quan trọng.”

Cô cúi đầu, gật nhẹ, nhưng cảm giác ngại ngùng vẫn còn vương trên má. Khoảnh khắc này khiến cô vừa muốn gần anh vừa sợ bị hiểu lầm, tạo nên một cảm giác vừa thú vị vừa căng thẳng.

Sau khi hoàn thành bài thuyết trình, Thanh Yên ngồi xuống bàn, cố gắng thở đều. Hạ Thần Lạc đứng gần cô, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn giữ vẻ trầm lắng: “Cô đã làm rất tốt. Đừng để những lời đàm tiếu làm ảnh hưởng.”

Tuy nhiên, một sự hiểu lầm nhỏ xuất hiện. Một số học sinh cho rằng Hạ Thần Lạc đang đứng về phía Thanh Yên để thiên vị cô trong bài kiểm tra. Nghe những lời bàn tán này, Thanh Yên cảm thấy tim mình chùng xuống, vừa bối rối vừa lo lắng. Cô không muốn anh vì cô mà gặp phiền toái, nhưng cũng không biết làm sao để giải thích.

Buổi trưa, Thanh Yên ngồi một góc sân, nhìn những chiếc lồng đèn còn sót lại từ lễ hội đêm qua, lòng rối bời. Cô tự hỏi: “Liệu anh ấy có nghĩ rằng mình… nhận được sự ưu ái không công bằng?” Cảm giác vừa lo lắng vừa xấu hổ khiến cô muốn tránh xa, nhưng trái tim lại không ngừng hướng về Hạ Thần Lạc.

Hạ Thần Lạc tìm thấy cô sau giờ học. Anh đứng trước cô, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng: “Có chuyện gì sao? Sao em lại ngồi một mình?”

Thanh Yên cúi đầu, giọng run run: “Em… em sợ anh nghĩ rằng… hôm nay em được ưu ái.”

Anh nhíu mày, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, giọng trầm nhưng ấm áp: “Đừng nghĩ vậy. Tôi đứng đó không phải vì thiên vị, mà là để giúp em. Việc em làm tốt hay không là do chính bản thân em, không phải tôi quyết định.”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào anh. Trong khoảnh khắc đó, mọi lo lắng dường như tan biến. Cô nhận ra rằng, sự quan tâm của anh không phải là ưu ái, mà là sự chân thành và chăm sóc. Cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hạnh phúc tràn ngập tim cô.

Buổi chiều, họ cùng nhau đi dạo quanh sân học viện. Ánh nắng dịu dàng chiếu lên mái tóc Thanh Yên, làm nổi bật những sợi tóc mềm mại bay nhẹ trong gió. Hạ Thần Lạc đi bên cạnh, thỉnh thoảng khẽ nhắc nhở cô về những chi tiết trong bài kiểm tra, hoặc chia sẻ những bí quyết nhỏ mà cô có thể áp dụng để pha trà tốt hơn.

Khi đi qua hồ, nơi những chiếc đèn lồng vẫn phản chiếu ánh sáng, Thanh Yên chợt hỏi: “Anh… có thấy khó xử với những lời bàn tán hôm nay không?”

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu sắc: “Không. Tôi biết em đã cố gắng hết mình, và những lời nói đó không quan trọng. Chỉ cần em hiểu điều đó là đủ.”

Thanh Yên cảm thấy tim mình rung lên. Cô biết rằng, giữa những hiểu lầm nhỏ, sự chân thành và quan tâm vẫn đủ sức gắn kết hai người. Cô khẽ mỉm cười, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa ấm áp lan tỏa trong lòng.

Chiều hôm đó trôi qua trong không khí nhẹ nhàng. Thanh Yên nhận ra rằng, mỗi hiểu lầm, mỗi áp lực nhỏ đều là cơ hội để cô và Hạ Thần Lạc hiểu nhau hơn, và cũng là dịp để cô trưởng thành trong cách đối mặt với áp lực và cảm xúc.

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng vàng rực nhuộm cả sân học viện, Thanh Yên đứng trên cầu nhỏ, nhìn những chiếc đèn lồng còn sót lại trên hồ. Hạ Thần Lạc đứng cạnh, ánh mắt dịu dàng chiếu lên cô: “Em thấy không, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Quan trọng là em biết mình đã làm tốt.”

Thanh Yên cảm thấy tim mình nhói lên một nhịp lạ. Cô biết rằng, đây không chỉ là một buổi chiều bình thường, mà là một bước tiến trong mối quan hệ giữa hai người, một khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn drama nhẹ, nhưng tràn đầy cảm xúc và ý nghĩa.

Trước khi rời hồ, Thanh Yên nhìn anh, giọng nhẹ nhàng: “Cảm ơn anh… vì đã luôn ở bên.”

Hạ Thần Lạc mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Không cần cảm ơn. Tôi sẽ luôn ở bên khi em cần, và cũng sẽ để em tự trưởng thành khi cần thiết. Chỉ cần em biết, tôi luôn tin em.”

Buổi tối khép lại trong ánh nắng vàng tàn của hoàng hôn, và dưới bầu trời đầy trăng, một mối quan hệ vừa ngọt ngào vừa lãng mạn tiếp tục thăng hoa, những hiểu lầm nhỏ chỉ là bước đệm để hai người gần nhau hơn. Thanh Yên cảm thấy, mùa hè này sẽ còn rất nhiều câu chuyện đáng nhớ, những khoảnh khắc hạnh phúc xen lẫn thử thách, và từng bước, cô sẽ trưởng thành hơn cùng Hạ Thần Lạc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×