Buổi tối hôm ấy, không khí trong học viện rộn rã hơn hẳn. Trên bầu trời cao, trăng tròn như chiếc gương bạc treo giữa trời, tỏa ánh sáng dịu dàng xuống khuôn viên rộng lớn. Lâm Thanh Yên đứng trước cánh cổng chính, nhìn những chiếc lồng đèn đỏ treo dọc theo các lối đi. Ánh sáng vàng cam phản chiếu trên mặt hồ nhỏ, lung linh như một thế giới cổ tích. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác lòng mình vừa háo hức vừa bồi hồi.
Học viện tổ chức Lễ Hội Ánh Trăng hằng năm, là dịp để các học sinh trình diễn trà, văn hóa, âm nhạc và biểu diễn nghệ thuật. Dù đã từng nghe kể về vẻ đẹp của lễ hội, nhưng khi đứng giữa không gian rực rỡ ánh sáng và hương thơm trà thoang thoảng, Thanh Yên vẫn cảm thấy tim mình rung lên.
Cô bước từng bước chậm rãi trên lối đi lát đá, mắt ngước nhìn những chiếc lồng đèn đủ màu sắc. Không khí xung quanh ngập tràn tiếng cười nói của học sinh, xen lẫn tiếng nhạc trầm ấm phát ra từ các góc sân khấu nhỏ. Thanh Yên mỉm cười, cảm giác như được lạc vào một thế giới riêng, nơi mọi căng thẳng và áp lực đều tan biến.
Bất chợt, cô nghe một giọng quen thuộc vang lên phía sau:
“Có vẻ em thích không khí lễ hội?”
Thanh Yên quay lại, và như một phản xạ, ánh mắt chạm phải Hạ Thần Lạc. Anh đứng đó, dáng người thẳng, tay cầm một chiếc lồng đèn nhỏ hình trăng khuyết. Anh mặc bộ y phục trắng tinh, cổ áo hơi mở, tạo cảm giác vừa thanh lịch vừa tự nhiên. Nụ cười nhẹ trên môi anh khiến Thanh Yên không khỏi đỏ mặt.
“Vâng… em… rất thích,” cô trả lời, giọng khẽ run nhưng cố gắng tự nhiên.
Anh tiến lại gần, đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng lồng đèn: “Vậy thì tốt. Hôm nay sẽ là một buổi tối đáng nhớ.”
Thanh Yên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Từng lời nói, từng ánh mắt của Hạ Thần Lạc đều khiến cô vừa hồi hộp vừa hứng thú. Trong lòng cô, một câu hỏi len lỏi: “Sao anh ấy luôn khiến mình vừa muốn gần lại vừa không biết nói gì?”
Họ đi dọc theo lối đi lát đá, nơi hai bên là những quầy trà nhỏ, mùi trà lan tỏa trong không khí, pha trộn với hương hoa và ánh nến. Thanh Yên dừng lại trước một quầy, nơi một người thầy đang trình diễn cách pha trà cổ điển. Cô chăm chú quan sát, ánh mắt lấp lánh sự tò mò và hứng thú.
Hạ Thần Lạc đứng bên cạnh, nhìn cô chăm chú, rồi thốt lên một câu khiến cô hơi giật mình:
“Cô gái này, ánh mắt khi em nhìn trà… vừa nghiêm túc vừa dịu dàng. Thật khó để không bị cuốn vào.”
Thanh Yên đỏ mặt, cúi đầu khẽ cười. Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết cảm giác tim mình rộn ràng. Anh tiếp tục đi bên cạnh, nhưng không nói gì thêm. Sự im lặng của anh cũng đủ khiến cô cảm thấy ấm áp và an toàn.
Khi đi đến một cây cầu nhỏ bắc qua hồ, ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, tạo thành một bức tranh huyền ảo. Thanh Yên dừng lại, nhìn bóng trăng và những lồng đèn lung linh. Hạ Thần Lạc đứng sau cô, cúi đầu nhìn cô rồi bất ngờ nói:
“Em có muốn thử thả đèn trôi trên hồ không?”
Thanh Yên quay lại, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú: “Thật sao? Nhưng… em chưa bao giờ thử.”
Anh mỉm cười, giọng ấm áp: “Không sao, hôm nay sẽ là lần đầu đáng nhớ.”
Họ nhận hai chiếc đèn lồng hình trăng, ánh sáng vàng dịu tỏa ra xung quanh. Thanh Yên cầm chiếc đèn, lòng tràn ngập cảm giác háo hức. Cô nhìn Hạ Thần Lạc, thấy anh cũng đang cẩn thận cầm chiếc đèn, đôi mắt ánh lên sự quan tâm.
Khi thả đèn xuống mặt hồ, nó lướt nhẹ trên mặt nước, phản chiếu ánh trăng. Thanh Yên nhìn theo, cảm giác như những ước mơ và hy vọng của mình cũng được gửi vào chiếc đèn. Hạ Thần Lạc đứng bên, ánh mắt không rời khỏi cô. Khoảnh khắc đó, chỉ có hai người, không gian như lắng xuống, yên bình nhưng đầy cảm xúc.
“Chiếc đèn… thật đẹp,” cô thì thầm.
Anh quay sang nhìn cô, nụ cười trên môi khiến trái tim cô rung lên: “Giống như em vậy, luôn rực rỡ dù ở nơi nào.”
Thanh Yên đỏ mặt, cúi đầu, cảm giác vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc. Trái tim cô như tan chảy trong ánh mắt dịu dàng của anh. Họ đứng bên hồ, nhìn những chiếc đèn trôi, tiếng nhạc nhẹ nhàng hòa vào âm thanh của nước chảy, tạo thành một bản nhạc du dương, êm ái.
Sau khi thả đèn xong, họ đi dọc theo các quầy trà, thưởng thức từng loại trà, mỗi loại mang một hương vị khác nhau. Thanh Yên vừa nhấp trà, vừa quan sát anh. Hạ Thần Lạc nhẹ nhàng hướng dẫn cô cách cảm nhận hương vị, nhấn mạnh từng chi tiết nhỏ: cách nâng chén, cách nhấp, cách thở để cảm nhận mùi trà.
“Người thưởng trà không chỉ nếm hương, mà còn nếm cảm xúc của người pha,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng nhẹ nhàng.
Thanh Yên gật đầu, cảm giác như từng lời anh nói đi sâu vào trái tim cô. Cô cố gắng nở một nụ cười, ánh mắt gặp ánh mắt anh. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng, không chỉ trà mà cả con người cũng cần sự tinh tế, quan tâm, và chân thành để cảm nhận hết giá trị.
Khi màn đêm buông xuống, học viện tổ chức phần biểu diễn nghệ thuật. Thanh Yên được mời tham gia trình diễn pha trà trước khán giả nhỏ. Cô hít một hơi sâu, tay cầm ấm trà, bước lên sân khấu. Hạ Thần Lạc đứng phía dưới, ánh mắt chăm chú theo dõi từng hành động của cô.
Cô mở nắp ấm, rót nước sôi, hương trà lan tỏa, khiến khán giả chú ý. Cô kể câu chuyện về những buổi chiều học trà một mình, về những kỷ niệm nhỏ nhưng ý nghĩa, về sự kiên nhẫn và cảm xúc gắn với từng giọt trà. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Hạ Thần Lạc, thấy anh mỉm cười.
Khi kết thúc, khán giả vỗ tay, không khí tràn ngập sự hứng khởi. Thanh Yên bước xuống sân khấu, tim đập nhanh nhưng trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Hạ Thần Lạc tiến đến, ánh mắt dịu dàng: “Rất tuyệt. Em không chỉ pha trà đẹp, mà còn kể câu chuyện bằng tâm hồn.”
Thanh Yên đỏ mặt, cảm giác tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô khẽ cười, giọng run run: “Cảm ơn anh… nhờ anh mà em tự tin hơn nhiều.”
Họ đi dọc theo hồ, nơi ánh trăng chiếu xuống mặt nước, lồng đèn bay nhẹ trong gió. Thanh Yên cảm nhận từng cử chỉ của anh, từng ánh mắt quan tâm, và trái tim cô rung lên một nhịp lạ. Cô biết, đây là một đêm đáng nhớ, một khoảnh khắc sẽ khắc sâu trong ký ức của cô suốt mùa hè này.
Khi lễ hội kết thúc, hai người đứng bên hồ, nhìn những chiếc đèn còn sót lại lướt trên mặt nước. Thanh Yên thầm nghĩ: “Mình muốn thời gian ngừng lại để giữ khoảnh khắc này mãi…”
Hạ Thần Lạc đứng cạnh cô, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu sắc, rồi bất ngờ mỉm cười và nói: “Em biết không, ánh trăng hôm nay không chỉ đẹp, mà còn làm mọi thứ xung quanh trở nên sống động hơn. Giống như em vậy.”
Thanh Yên đỏ mặt, cảm giác vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc. Cô cúi đầu, trong lòng tràn ngập cảm xúc khó tả. Buổi tối ấy, dưới ánh trăng và hương trà, một mối quan hệ vừa ngọt ngào vừa lãng mạn bắt đầu thăng hoa, và cô biết, đây chỉ là khởi đầu của những câu chuyện sẽ tiếp diễn trong mùa hè đáng nhớ này.