Sáng hôm sau, ánh nắng len qua cửa sổ ký túc xá, rọi xuống mặt bàn, trên đó là cuốn sổ ghi chép và ấm trà nhỏ mà Thanh Yên để lại từ buổi học hôm qua. Cô thức dậy sớm, hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Hôm nay sẽ là một ngày quan trọng… không chỉ vì buổi học trà đặc biệt, mà còn vì những thử thách sẽ đến.”
Khi cô bước ra sân học viện, không khí đã khác hẳn. Một số học sinh tụ tập thành nhóm, thì thầm bàn tán về buổi học đặc biệt ngày hôm qua. Thanh Yên cảm thấy một chút lo lắng, nhưng đồng thời sự quyết tâm trỗi dậy trong lòng. Cô biết rằng, ở học viện này, không chỉ kỹ năng mà cả sự tinh tế trong đối nhân xử thế mới quyết định được vị trí và sự tôn trọng.
Hạ Thần Lạc đã đứng từ trước, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng. Khi nhìn thấy anh, Thanh Yên cảm giác tim mình rung lên một nhịp. Anh tiến lại gần, giọng trầm ấm nhưng vẫn giữ sự nghiêm túc: “Hôm nay sẽ là buổi học đặc biệt kết hợp với thử thách nhóm. Em đã chuẩn bị chưa?”
Thanh Yên gật đầu, tay siết chặt cuốn sổ: “Dạ, em đã ghi chép tất cả những gì anh dạy hôm qua.”
Hạ Thần Lạc mỉm cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng: “Tốt. Chỉ cần tập trung vào trà và đồng đội, mọi chuyện sẽ ổn.”
Ngay lúc đó, Ân Tĩnh tiến đến, ánh mắt đầy thách thức: “Cô gái Thanh Yên à… hôm qua nổi bật là tốt, nhưng hôm nay xem em còn giữ phong độ không nhé? Thử thách nhóm không đơn giản đâu.”
Thanh Yên khẽ mỉm cười, không đáp lại, nhưng trong lòng cảm thấy áp lực tăng lên. Cô biết rằng, không chỉ kỹ năng, mà cả tinh thần đồng đội và khả năng ứng biến cũng sẽ được đánh giá.
Buổi học hôm nay diễn ra ngoài sân, dưới tán cây cổ thụ lớn. Thầy giáo chia lớp thành các nhóm, mỗi nhóm gồm ba học sinh. Thanh Yên được xếp vào nhóm cùng với hai bạn khác: một nam sinh trầm tính tên Lạc Vũ và một nữ sinh năng động tên Trần Diệp. Mục tiêu của buổi học là pha một loại trà đặc trưng, kết hợp câu chuyện và phong thái trình bày trước giám khảo.
Thanh Yên quan sát nhóm mình, rồi nhìn về phía Hạ Thần Lạc. Anh đứng giữa sân, ánh mắt chăm chú theo dõi từng nhóm, ánh nhìn dừng lại trên cô một thoáng rồi đi tiếp. Cảm giác vừa an tâm vừa hồi hộp trỗi dậy trong lòng cô.
Nhóm của Thanh Yên bắt đầu thảo luận. Lạc Vũ đề xuất: “Chúng ta nên chọn loại trà xanh truyền thống, hương nhẹ, dễ kết hợp với câu chuyện.”
Trần Diệp gật đầu: “Đúng, nhưng cách trình bày cũng quan trọng. Chúng ta cần phối hợp nhịp nhàng, nếu không sẽ rối.”
Thanh Yên lắng nghe, rồi nói: “Em có ý tưởng. Chúng ta sẽ chia công việc: ai rót trà, ai thuyết trình, ai trang trí bàn. Em sẽ rót trà và kể câu chuyện.”
Lạc Vũ và Trần Diệp đồng ý. Thanh Yên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời tim cô đập nhanh khi nghĩ đến việc Hạ Thần Lạc sẽ đánh giá nhóm mình. Cô hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân: “Tập trung vào trà và đồng đội, không bị áp lực từ bên ngoài lấn át.”
Khi bắt đầu thực hành, Thanh Yên cẩn thận rót từng giọt trà, hương trà lan tỏa trong không khí, khiến nhóm cô tạm thời quên đi áp lực xung quanh. Trần Diệp loay hoay sắp xếp bàn, còn Lạc Vũ thì điều chỉnh nhiệt độ nước và chuẩn bị chén trà. Thanh Yên kể câu chuyện về một buổi chiều mùa thu, khi cô học cách lắng nghe tâm hồn qua từng giọt trà, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Hạ Thần Lạc.
Đột nhiên, một nhóm học sinh khác tiến tới gần, ánh mắt đầy ẩn ý. Một nam sinh tên Hàn Kiệt thì thầm với bạn: “Nhìn kìa, Thanh Yên lại làm trung tâm. Hôm nay chắc chắn cô ấy sẽ nổi bật, xem nhóm nào mới thắng thôi.”
Thanh Yên nghe thấy nhưng không để tâm, cố gắng tập trung vào trà và câu chuyện. Tuy nhiên, áp lực từ ánh mắt xung quanh khiến cô hơi căng thẳng. Hạ Thần Lạc bước đến gần, ánh mắt chăm chú, nhẹ nhàng nói: “Bình tĩnh. Tập trung vào nhịp rót và câu chuyện, mọi chuyện sẽ ổn.”
Cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng Thanh Yên, cô gật đầu, tay vẫn giữ vững ấm trà. Cô nhận ra rằng, sự hiện diện của Hạ Thần Lạc không chỉ là điểm tựa tinh thần, mà còn là nguồn động lực giúp cô vượt qua áp lực và tập trung vào công việc.
Khi nhóm hoàn thành bài thực hành, thầy giáo yêu cầu trình bày. Thanh Yên bước lên trước, rót trà, kể câu chuyện bằng giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. Hương trà lan tỏa, hòa cùng ánh nắng chiều, tạo nên một bầu không khí vừa trang trọng vừa ấm áp.
Hạ Thần Lạc đứng phía sau, ánh mắt dịu dàng, nhưng vẫn giữ sự tinh tế trong quan sát. Anh ghi chú từng chi tiết nhỏ: cách Thanh Yên nhấc chén, cách điều chỉnh nhịp rót, cách truyền cảm xúc qua giọng nói. Mỗi cử chỉ đều được anh quan sát kỹ lưỡng, khiến cô vừa hạnh phúc vừa căng thẳng.
Ngay khi nhóm trình bày xong, một sự việc nhỏ xảy ra. Khi Trần Diệp trang trí bàn, một chiếc khay trà bị nghiêng, làm vài lá trà rơi xuống đất. Ân Tĩnh nhìn thấy, thì thầm với Hàn Kiệt: “Xem nào, đây là cơ hội để làm cô ấy bối rối. Chắc chắn Hạ Thần Lạc sẽ phải can thiệp.”
Thanh Yên cảm thấy tim mình nhói lên, nhưng kịp bình tĩnh nhặt lá trà. Hạ Thần Lạc tiến tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô: “Không sao, sự cố nhỏ thôi. Quan trọng là em xử lý bình tĩnh.”
Cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hạnh phúc lan tỏa. Cô nhận ra rằng, những khoảnh khắc khó khăn nhỏ là cơ hội để họ thấu hiểu nhau hơn, và sự quan tâm của anh luôn mang đến cho cô sự an toàn và tự tin.
Buổi học kết thúc, thầy giáo khen ngợi: “Nhóm của Thanh Yên đã kết hợp rất tốt, vừa kỹ thuật vừa cảm xúc, đồng thời biết xử lý tình huống bất ngờ. Đây là bài học quý giá về sự phối hợp và kiên nhẫn.”
Thanh Yên thở phào, tim vẫn đập nhanh. Cô quay sang Hạ Thần Lạc, ánh mắt lấp lánh sự biết ơn: “Cảm ơn anh… đã luôn chỉ dẫn em.”
Anh mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Không cần cảm ơn. Tôi sẽ luôn ở đây khi em cần, và cũng sẽ để em tự học cách trưởng thành. Chỉ cần em hiểu điều đó là đủ.”
Buổi chiều, họ cùng nhau đi dạo quanh khuôn viên, nơi ánh nắng vàng rực chiếu lên mặt hồ. Thanh Yên nhìn những chiếc lá bay nhẹ trong gió, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hạnh phúc lan tỏa trong lòng. Hạ Thần Lạc đi bên cạnh, thỉnh thoảng nhắc nhở cô về những chi tiết nhỏ trong pha trà, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
Khi hoàng hôn buông xuống, họ đứng bên hồ, ánh sáng vàng rực phản chiếu trên mặt nước. Hạ Thần Lạc bất ngờ nói: “Em thấy không, áp lực và cạnh tranh chỉ là phần nhỏ. Quan trọng là em biết cách phối hợp, xử lý tình huống, và giữ vững tinh thần. Giống như cuộc sống, luôn có thử thách, nhưng cũng có cơ hội để trưởng thành.”
Thanh Yên đỏ mặt, cảm giác vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc. Cô cúi đầu, nhưng trong lòng biết rằng, mối quan hệ giữa cô và Hạ Thần Lạc đang dần sâu sắc hơn, và mỗi buổi học, mỗi khoảnh khắc bên anh, đều là bước đệm cho mùa hè thanh xuân đáng nhớ, tràn đầy tình cảm ngọt ngào xen lẫn những thử thách nhỏ.