Đêm hôm ấy, học viện chìm trong tĩnh lặng. Ánh trăng tròn chiếu qua những tán cây, rọi xuống con đường lát đá dẫn vào ký túc xá. Lâm Thanh Yên vừa hoàn thành việc ghi chép cho buổi học trà đặc biệt hôm nay, ngồi bên bàn, tay vẫn cầm cuốn sổ. Không gian yên tĩnh nhưng trong lòng cô vẫn đầy cảm xúc: vừa hứng thú vì tiến bộ trong pha trà, vừa bối rối vì những lời khen ngợi và sự quan tâm của Hạ Thần Lạc.
Khi cô chuẩn bị gấp sách lại để đi nghỉ, bất ngờ thấy một mảnh giấy nhỏ được đặt khẽ lên bàn. Thanh Yên hơi nhíu mày, thận trọng nhặt lên. Trên mảnh giấy là dòng chữ tinh xảo nhưng đầy bí ẩn:
"Nếu muốn biết điều anh ấy không nói, hãy đến hồ vào nửa đêm. – Một người quan tâm"
Thanh Yên cảm thấy tim mình đập nhanh. Cô vừa háo hức vừa lo lắng. Người gửi là ai? Liệu có phải Hạ Thần Lạc? Hay là một trò đùa từ các học sinh khác? Cô cắn môi, mắt nhìn xuống mảnh giấy, cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò.
Cả đêm, cô không ngủ được. Hình ảnh ánh mắt Hạ Thần Lạc và lời nhắn bí ẩn khiến cô vừa muốn đi khám phá, vừa sợ bị hiểu lầm. Cô liên tục tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh… nhưng liệu có nên đi không?”
Sáng hôm sau, Thanh Yên cố gắng tập trung vào việc học, nhưng ánh mắt cô liên tục dõi về phía hồ, nơi ánh trăng đêm qua soi bóng yên ả. Cô quyết định rằng, tối nay sẽ đi tìm hiểu bí ẩn này.
Buổi chiều trôi qua trong nhịp học tập bình thường, nhưng trong lòng Thanh Yên vẫn đầy hồi hộp. Khi đồng hồ điểm 22 giờ, cô lặng lẽ rời ký túc xá, mang theo một chiếc áo khoác mỏng và cuốn sổ ghi chép. Bầu trời đêm trong vắt, ánh trăng sáng rọi, mặt hồ lấp lánh phản chiếu ánh trăng, tạo nên một khung cảnh huyền ảo.
Khi cô đến hồ, thấy một bóng người đứng bên bờ, dáng vẻ quen thuộc. Trái tim cô nhói lên, bước chân khẽ run. Khi đến gần hơn, ánh sáng mờ trên mặt hồ khiến cô nhận ra: đó là Hạ Thần Lạc. Anh đứng đó, tay cầm một chiếc đèn lồng nhỏ, ánh mắt dịu dàng hướng về cô.
“Em đến rồi,” giọng anh trầm ấm, nhưng mang theo một chút nhẹ nhõm.
Thanh Yên cúi đầu, giọng run run: “Dạ… em nhận được thư.”
Anh gật đầu, đưa cho cô chiếc đèn lồng. “Đây là một phần của thử thách hôm nay. Không phải tất cả đều rõ ràng ngay lập tức, nhưng nếu em đủ kiên nhẫn và quan sát, em sẽ hiểu.”
Thanh Yên ngạc nhiên, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú. Cô nhìn anh, thấy ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm, và tim cô bỗng nhiên nhói lên. Anh mỉm cười: “Điều quan trọng là không chỉ quan sát mà còn cảm nhận.”
Họ đi dọc theo hồ, ánh sáng trăng phản chiếu trên mặt nước, những chiếc đèn lồng nhỏ bay nhẹ trong gió, tạo nên một bầu không khí vừa huyền bí vừa lãng mạn. Thanh Yên cầm chiếc đèn lồng, cảm giác tay mình hơi run, nhưng cũng tràn đầy sự tò mò.
Hạ Thần Lạc dừng lại, nhìn cô nghiêm túc: “Em biết không, nhiều khi chúng ta cần một chút bí ẩn để hiểu rõ cảm xúc thật sự của mình. Không phải mọi thứ đều cần lời giải thích ngay lập tức.”
Thanh Yên đỏ mặt, cúi đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm tin mơ hồ nhưng mạnh mẽ: “Anh ấy… muốn em hiểu anh ấy theo cách riêng.”
Bỗng dưng, từ phía hồ, có một tiếng động nhẹ. Thanh Yên giật mình, quay sang nhìn Hạ Thần Lạc. Anh chỉ cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy sự an toàn: “Đừng lo, chỉ là lá cây rơi thôi. Điều quan trọng là cảm nhận.”
Họ đi tiếp, ánh mắt Thanh Yên dõi theo anh, vừa tò mò vừa hồi hộp. Cô nhận ra rằng, sự hiện diện của Hạ Thần Lạc không chỉ là người dẫn đường, mà còn là điểm tựa tinh thần, giúp cô bình tĩnh và quan sát mọi thứ xung quanh.
Khi đến gần một chiếc ghế đá ven hồ, Hạ Thần Lạc dừng lại, đặt chiếc đèn lồng xuống, ánh mắt nghiêm túc: “Em có biết tại sao tôi lại chọn hồ không?”
Thanh Yên ngạc nhiên, lắc đầu: “Em… không rõ.”
Anh mỉm cười, giọng dịu dàng: “Hồ phản chiếu mọi thứ xung quanh. Khi nhìn vào nước, em không chỉ nhìn thấy bản thân mà còn thấy cả những cảm xúc ẩn giấu. Giống như trà, chỉ khi quan sát kỹ và cảm nhận bằng tâm hồn, em mới hiểu được giá trị thực sự.”
Thanh Yên lặng im, cảm giác tim mình vừa hồi hộp vừa rung động. Cô ngồi xuống bên anh, tay chạm nhẹ vào tay anh, và trong khoảnh khắc đó, ánh mắt họ gặp nhau. Không cần lời nói, một ngôn ngữ không lời lan tỏa giữa hai người, dịu dàng nhưng đầy sâu sắc.
Bỗng dưng, một cơn gió mạnh thổi qua, làm chiếc đèn lồng di chuyển nhẹ. Thanh Yên vội nhặt, tay hơi run. Hạ Thần Lạc tiến tới, đặt tay lên tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ. Em đã bình tĩnh xử lý tốt.”
Cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hạnh phúc lan tỏa. Cô biết rằng, mỗi khoảnh khắc bên anh đều khiến trái tim mình rung động, và mọi bí ẩn, mọi thử thách đều trở nên thú vị khi có anh bên cạnh.
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Em có sợ những điều chưa rõ ràng không?”
Thanh Yên lắc đầu, giọng khẽ run: “Em… không sợ, chỉ là… tò mò và muốn hiểu.”
Hạ Thần Lạc mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Đúng rồi, tò mò là cách để em trưởng thành. Và em sẽ hiểu, đôi khi không phải mọi thứ đều cần lời giải thích, mà là cảm nhận bằng tâm hồn.”
Họ ngồi bên hồ, nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, không gian tĩnh lặng nhưng tràn đầy cảm xúc. Thanh Yên nhận ra rằng, bản thân cô đã bắt đầu hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình và Hạ Thần Lạc, rằng những khoảnh khắc tưởng chừng bí ẩn lại chính là cơ hội để họ gần nhau hơn.
Khi đêm dần trôi, Hạ Thần Lạc đứng dậy, ánh mắt dịu dàng: “Em về đi, nhưng hãy nhớ, bí ẩn không phải để làm em hoang mang, mà là để em nhận ra cảm xúc thật của mình.”
Thanh Yên đứng lên, cảm giác tim mình vừa rung vừa ấm. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Em hiểu rồi… Cảm ơn anh.”
Họ đi về ký túc xá trong im lặng, ánh trăng chiếu xuống, nhưng trong lòng Thanh Yên tràn ngập ánh sáng. Cô biết rằng, đêm nay, một bí ẩn nhỏ đã giúp cô và Hạ Thần Lạc thấu hiểu nhau hơn, mở ra một chương mới trong mối quan hệ vừa lãng mạn vừa ngọt ngào, xen lẫn những thử thách và bí ẩn của học viện.
Về đến phòng, Thanh Yên đặt mảnh giấy xuống bàn, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm và tò mò. Cô tự nhủ: “Mùa hè này sẽ còn rất nhiều điều bất ngờ, và em sẽ trải nghiệm từng khoảnh khắc, từng rung động với anh ấy.”
Đêm ấy, dưới ánh trăng sáng, bên cạnh hồ yên ả, một mối quan hệ đang dần thăng hoa. Bí ẩn nhỏ, ánh mắt dịu dàng, những lời nói chân thành – tất cả tạo nên một thanh xuân vừa ngọt ngào vừa hồi hộp, và Lâm Thanh Yên biết, cô đang bước vào một mùa hè không thể nào quên.