mộng yêu trần

Chương 20: TẤM BIA ĐÁ RẠN NỨT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió đầu hè lướt qua mái đình làng Vân Tuyết, mang theo hương cỏ mát lành và mùi đất mới sau cơn mưa đêm.

Bạch Dạ ngồi trong sân, tay cầm một chén trà nhạt. Lạc Tuyết đang hong áo ngoài sân, tiếng vải phơi đập vào nhau nghe nhẹ như hơi thở mùa xuân.

Họ đã sống yên ổn được bảy ngày.

Bảy ngày ngắn ngủi, nhưng với hai người từng trải qua bao khổ hải sinh tử, lại quý giá như cả một kiếp người.

Mỗi sáng, Lạc Tuyết nấu canh hoa đào hắn thích. Mỗi tối, Bạch Dạ dạy nàng viết chữ cổ của yêu giới. Thỉnh thoảng, họ cùng lên đồi hái thuốc, hoặc ra bờ sông, thả vài chiếc đèn hoa đăng như lời tiễn biệt những linh hồn đã khuất.

Bình yên – tưởng như đã thực sự bắt đầu.

Cho đến đêm thứ tám.

Đêm ấy, trời không có trăng.

Một tiếng ầm như sấm động giữa trời quang vang lên từ phía tây bắc, nơi biên giới yêu giới – ranh giới cổ xưa giữa người và yêu.

Cây cối trong rừng lập tức ngả rạp, đàn thú hoảng loạn trốn chạy. Những dòng sông chuyển màu, trời đất như nghẹn thở.

Tại trung tâm yêu giới xưa kia, nơi từng là Mộ Sơn – nơi an táng các Vương tộc yêu giới, một tấm bia đá nghìn năm tuổi, khắc bằng ngôn ngữ cổ xưa, đã rạn nứt.

Từ vết nứt đó, một làn sương xám mờ trồi lên – không có hình, không có tiếng, không mang sát khí, nhưng âm thầm thấm vào đất, lan ra từng tấc núi, từng hốc suối.

Linh khí yêu giới bắt đầu loạn.

Các tộc yêu còn sót lại – Cửu Vĩ Hồ, Thủy Hành Miêu, Thiên Nhãn Điểu – đều đồng loạt cảm nhận được một áp lực lạ thường.

Là một “cái gì đó” vừa được đánh thức…

Không phải Thượng Tế.

Không phải một linh hồn.

Mà là… một ký ức cổ đại, từng bị chôn giấu dưới phong ấn từ ngàn năm trước.

Tại làng Vân Tuyết, khi màn đêm phủ kín núi, Bạch Dạ đang ngủ thì linh hồn hắn bất chợt đau nhói như bị thứ gì đó chọc thẳng vào tận sâu cốt tủy.

Hắn bật dậy, mồ hôi lạnh ướt lưng.

Lạc Tuyết ngồi dậy theo, lo lắng:

— Ngươi sao thế?

— Có thứ gì đó… rất cổ xưa… vừa thức tỉnh.

— Ngươi cảm nhận được?

— Không chỉ cảm nhận. Nó gọi tên ta.

Lạc Tuyết kinh hoàng:

— Ý ngươi là… có liên quan đến ngươi?

Bạch Dạ nhíu mày, trầm giọng:

— Không phải ta hiện tại. Mà là ta… kiếp trước.

Hôm sau, hắn một mình rời làng, trở về vùng đất phía tây – nơi từng là Mộ Sơn của yêu tộc.

Hắn bước qua những cánh rừng chết, những đồng bằng hoang phế. Nơi từng là cung điện rực rỡ, nay chỉ còn cột trụ gãy đổ và đất đá lạnh lẽo.

Cuối cùng, hắn dừng lại trước tấm bia đá khổng lồ cao hơn mười trượng, khắc đầy ký tự yêu cổ. Giữa bia, một đường nứt chạy từ đỉnh xuống tận chân, như một vết kiếm chém ngang trời.

Trên bia, có một tên bị xóa.

Không – không hẳn xóa. Mà là bị phong ấn bằng máu, hồn, và một loại khí tức không thuộc về nhân – yêu – thần – ma.

Bạch Dạ đứng đó rất lâu.

Đột nhiên, trong đầu hắn, một giọng nói vang lên – trầm, cổ, và quen thuộc đến lạnh người:

"Cuối cùng ngươi cũng quay lại, Bạch Dạ."

"Không… không phải ngươi hiện tại, mà là ngươi từng là ta."

"Ngươi nghĩ mình là Hậu nhân? Không… Ngươi chính là tiền thân."

"Kẻ đã phản Thiên, chống Yêu, đoạn Tình, và… giam giữ cả thế gian vào chuỗi nhân quả này."

Một cơn choáng lướt qua đầu. Bạch Dạ khuỵu xuống, tay ôm đầu, mắt hoa lên từng đợt.

Trong đầu hắn – những hình ảnh không thuộc về ký ức hiện tại tràn về như nước lũ:

– Một chiến trường đỏ máu.

– Một người mặc bạch y đứng giữa biển xác yêu – người – thần.

– Một tòa tháp phong ấn cao ngút trời, từng bị chính người ấy chém gãy.

– Và một lời nguyền cuối cùng trước khi hắn tan vào cõi vô:

"Nếu có kiếp sau, hãy để ta nhớ. Nhớ rằng yêu – không phải để giữ, mà để trả."

Bạch Dạ mở mắt.

Hắn nhận ra điều khủng khiếp.

Kiếp trước của hắn – chính là người đã tạo ra phong ấn ngăn cách nhân – yêu giới.

Và hắn – trong vô thức – là mấu chốt để nó được giải.

Đúng lúc ấy, một thân ảnh lặng lẽ xuất hiện sau bia đá.

Mắt tím, áo choàng đỏ, dáng đi như gió.

Là Tịch Nguyệt – trưởng nữ cuối cùng của Hồ tộc, người từng giữ chìa khóa Huyết Ấn cho Thượng Tế, nhưng đã biến mất khi đại chiến năm xưa kết thúc.

Nàng nhìn Bạch Dạ, giọng vang lên:

— Ngươi đã nhớ rồi?

— Một phần.

— Vậy thì chuẩn bị đi, Bạch Dạ. Vì thế giới này sắp phải trả giá cho những gì ngươi từng làm.

— Ngươi là ai?

Tịch Nguyệt cười nhạt:

— Là người đã từng yêu ngươi… và bị ngươi thiêu cháy bằng chính tay mình.

Mắt Bạch Dạ mở lớn.

Một ký ức khác bừng lên: một người con gái tóc dài, đứng trong biển lửa, đôi mắt đau đến tuyệt vọng, thét lên tên hắn… trước khi bị hồn hủy thân tán.

Hắn lùi lại, thở dốc.

Tịch Nguyệt cúi người, thì thầm:

— Ngươi nghĩ yêu chỉ có một mối tình thôi sao? Không…

Ngươi từng yêu ta. Từng giết ta.

Và bây giờ, chính tay ngươi… phải chọn một lần nữa.

Nàng xoay người, biến mất vào rừng sương.

Chỉ còn lại tấm bia đá rạn nứt và những ký ức chưa trọn vẹn.

Tối hôm đó, Bạch Dạ trở về làng.

Lạc Tuyết đang đợi trước cổng, như biết trước sẽ có bão giông.

Hắn nhìn nàng rất lâu. Trong mắt hắn, hình ảnh nàng và… Tịch Nguyệt – đang đan xen, mơ hồ, rồi lại rõ rệt như dao cắt.

Nàng hỏi khẽ:

— Ngươi tìm thấy gì?

Hắn đáp:

— Ta tìm thấy… ta là ai.

Và ta biết… sẽ còn phải chọn lại một lần nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×