Cơn gió độc quẩn quanh rừng sâu như một loại khí tức đến từ địa ngục.
Lạc Tuyết quỳ gục giữa nền đất lạnh, máu rịn ra từ khóe môi, sắc mặt trắng bệch như tuyết đầu đông. Bạch Dạ đứng chắn trước nàng, tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào thực thể đang dần tan rữa – Thượng Tế.
Tên yêu hồn mất dạng đang lơ lửng giữa không trung, bao phủ bởi sương mù đen. Giọng hắn vang lên như tiếng vọng từ vực sâu:
— Ngươi nghĩ chỉ vì giành lại tự do là đủ để bảo vệ được nàng sao, Bạch Dạ?
Bạch Dạ lạnh lùng:
— Ngươi đã là tàn hồn. Kéo dài chút tàn dư đó chỉ càng thêm nhục.
Thượng Tế bật cười điên dại:
— Nhục? Ngươi vì một phàm nữ mà tự tay phá bỏ Huyết Ấn, chặt đứt căn cơ tu hành, ngươi còn dám nói đến thể diện?
Hắn vươn tay, chỉ vào Lạc Tuyết:
— Huyết mạch ta đã cấy vào linh thạch nàng giữ. Mỗi nhịp đập trái tim nàng giờ đây... là một nhịp thở của ta.
Lạc Tuyết thở gấp, tay ôm ngực.
Bạch Dạ đỡ nàng dậy, ôm chặt lấy thân thể run rẩy ấy. Ánh mắt hắn, lần đầu tiên, không giấu nổi sự hoảng sợ.
— Ngươi muốn gì?
— Rất đơn giản, — Thượng Tế đáp — hãy giao linh hồn ngươi cho ta. Để ta đoạt lại thể xác, hồi sinh hoàn toàn. Khi đó, nàng sẽ sống. Ngươi mất, nhưng nàng toàn vẹn.
Không gian lặng như tờ.
Lạc Tuyết khẽ lắc đầu, cố gắng nắm lấy tay Bạch Dạ:
— Đừng… ngươi đừng nghe hắn…
Bạch Dạ nhắm mắt.
Lý trí hét lên: không thể. Nhưng con tim… lại đau đến mức hắn gần như nghẹt thở.
Nếu nàng chết… thì dù hắn sống, cũng chẳng còn ý nghĩa.
Hắn ngẩng đầu, lạnh giọng:
— Có cách nào… để ta sống, nàng sống, mà ngươi vẫn có thể thoát khỏi gông xiềng Hồn Giới?
Thượng Tế khựng lại. Rồi… cười khan:
— Có. Nhưng ngươi không đủ gan.
— Nói.
— Hãy thực hiện nghi thức Hồn Tâm Chi Kết.
Nghe đến đó, cả Bạch Dạ lẫn Lạc Tuyết đều sững sờ.
Đó là một trong những cấm thuật tối cổ — kết hợp hai linh hồn thành một mạch sống duy nhất. Nếu thành công, sẽ không ai có thể điều khiển một trong hai. Nhưng nếu thất bại, cả hai sẽ vỡ hồn, tan vào hư vô, vĩnh viễn không thể luân hồi.
— Một sống, hai cùng chết. Ngươi chọn đi, Bạch Dạ.
Hắn siết tay Lạc Tuyết. Nàng nhìn hắn, mắt ướt.
— Ta tin ngươi.
Không một lời do dự.
Không hối tiếc.
Không giằng co.
Chỉ một ánh mắt. Đủ.
Bạch Dạ bế Lạc Tuyết vào giữa rừng, nơi mặt đất đã trồi lên một vòng kết giới máu – nơi Thượng Tế từng mở cổng linh hồn.
Hắn đặt nàng xuống, ngồi đối diện, chạm trán vào trán nàng. Tay chạm tim trái. Nàng đặt tay lên tim phải hắn.
— Nếu ngươi còn nhớ bài khúc từng gọi hồn yêu, — nàng thì thầm — hãy niệm cùng ta.
— Ta nhớ, — hắn khẽ đáp — bởi vì nàng là người đã hát cho ta lần đầu.
Linh lực tỏa ra. Ánh sáng xanh lam lan dần từ tim cả hai, đan xen như hai dải lụa.
Xung quanh, cây cối run rẩy, mặt đất rạn nứt. Thượng Tế gào lên:
— Các ngươi điên rồi! Hồn Tâm Chi Kết sẽ hủy diệt cả ba! Ngừng lại!!
Nhưng hai người đã không nghe nữa.
Trong giây phút ấy, tất cả trở nên lặng.
Trái tim nàng — đập hòa cùng nhịp tim hắn.
Linh hồn hắn — chan vào hơi thở nàng.
Một kết nối vượt qua cả nhân quả, yêu – người, giới luật hay trời đất.
Chính lúc ấy, vòng sáng vỡ tung.
Ánh đỏ độc huyết từ Thượng Tế bị hất lùi như bị hồn lực nguyên thủy đánh thẳng vào tâm. Hắn thét lên, thân thể bị lôi ngược về cổng âm linh chưa đóng.
— Không… ta chưa thua! Bạch Dạ… ngươi sẽ không thể… giữ được nàng đâu…
Tiếng hắn tan dần vào hư không.
Ánh sáng mờ dần.
Kết giới biến mất.
Lạc Tuyết mở mắt trước.
Nàng nằm trên đùi Bạch Dạ, người nhẹ như mây, không còn đau, không còn bị chi phối bởi dòng máu lạ.
Nàng khẽ gọi:
— Bạch Dạ?
Hắn mở mắt.
Ánh nhìn đầu tiên — là nàng.
Hắn thở hắt ra, rồi cười:
— Ta còn sống. Nàng cũng vậy.
— Vậy… Hồn Tâm Chi Kết đã thành?
— Không hẳn.
— Nghĩa là sao?
Hắn nắm tay nàng, đặt lên ngực trái mình.
— Không phải một hồn chia hai. Mà là hai hồn, đồng nhịp. Không hoà làm một, nhưng gắn kết như âm dương. Không thể xâm phạm.
Nàng rơi nước mắt. Lần này, là nước mắt hạnh phúc.
— Vậy… chúng ta thực sự… thắng rồi?
Hắn gật đầu.
— Lần đầu tiên, sau bao nhiêu năm, ta mới thấy mình thực sự sống. Không còn phong ấn. Không còn thù hận. Chỉ còn… nàng.
Nàng cười trong nước mắt.
— Và ta, từ lúc gặp ngươi… cũng chưa từng sống như bây giờ.
Trên bầu trời, một con linh điểu màu trắng lượn ngang, để lại một vệt sáng nhẹ như tơ.
Thượng Tế đã bị nuốt vào cánh cổng âm linh mãi mãi không thể mở.
Bạch Dạ và Lạc Tuyết đã thoát khỏi mọi ràng buộc.
Nhưng đây chưa phải là hồi kết.
Bởi trong bóng tối xa xăm ở rìa yêu giới, một tấm bia đá cổ vừa rạn nứt.
Khởi đầu cho một mối họa... chưa từng được viết tên.