một cuộc tình mới

Chương 10: Nụ cười sau bao ngày


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Lan thức dậy với tâm trạng lạ lùng. Cô cảm nhận được một sự nhẹ nhõm trong lòng, như thể những ngày tối tăm vừa trôi qua đã để lại một khoảng trống vừa đủ để ánh sáng len vào.

Đi làm, Lan vẫn như thường lệ: đi bộ qua con phố quen thuộc, nở nụ cười gượng gạo với người quen. Nhưng trong lòng cô, cảm giác hôm nay khác hẳn. Một phần nào đó đã tan chảy, để nhường chỗ cho một niềm vui nhỏ nhoi, dịu dàng.

Chiều, như một thói quen, Minh xuất hiện ở văn phòng. Họ cùng nhau đi thang máy, không ai nói gì nhiều, nhưng không gian giữa hai người bây giờ không còn gượng gạo. Minh đưa ly cà phê đặt trước bàn Lan, và lần đầu tiên, cô mỉm cười tự nhiên, không cần che giấu hay gượng gạo.

– “Em… cười rồi kìa,” Minh khẽ nói, ánh mắt ánh lên niềm vui.

Lan ngẩng nhìn, nụ cười vẫn còn trên môi, lần đầu tiên sau nhiều tháng:

– “Ừ… lâu lắm rồi mình mới cười như thế.”

Minh mỉm cười, không nói gì thêm. Anh chỉ lặng lẽ rút lui, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên sự quan tâm âm thầm. Nụ cười hôm nay không chỉ là nụ cười của sự nhẹ nhõm, mà còn là tín hiệu cho chính Lan rằng trái tim mình đang bắt đầu mở ra, từng chút một.

Khi trở về nhà, Lan ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng người qua lại trên phố. Cô viết vào nhật ký:

“Hôm nay… mình cười. Thật sự cười. Không giả vờ, không gượng ép. Minh… anh như một ánh sáng dịu dàng, âm thầm soi vào trái tim mình. Có lẽ, từ từ, mình sẽ học cách mở lòng trở lại.”

Đêm đó, Lan nằm trên giường, nhắm mắt lại, nhưng không còn cảm giác trống rỗng. Trong lòng cô, một niềm vui nhỏ nhoi len lỏi, như một tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô nhận ra rằng trái tim mình có thể tin tưởng một điều gì đó khác ngoài nỗi đau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×