Ngày hôm sau, Lan thức dậy với một cảm giác lạ lẫm trong lòng. Những dòng nhật ký cô viết đêm qua vẫn còn vương vấn trên bàn, nhưng thay vì trống rỗng hay cay đắng, bây giờ có một chút nhẹ nhõm. Một ánh sáng mờ nhạt len vào trái tim, như bình minh sau đêm dài u tối.
Suốt buổi sáng, Lan cảm thấy nhịp tim mình khác lạ. Mỗi khi điện thoại rung lên, cô chợt hy vọng đó là tin nhắn của Minh. Nhưng sự khác biệt lần này không phải là hồi hộp lo sợ, mà là cảm giác ấm áp, an toàn. Lan nhận ra rằng, không phải mọi người xuất hiện trong đời đều gây ra tổn thương.
Chiều, Minh xuất hiện ở văn phòng, như thường lệ. Không nói gì nhiều, chỉ mang theo ly cà phê đặt trước bàn Lan:
– “Cho em, ly cà phê ưa thích. Như mọi khi.”
Lan nhìn anh, khóe mắt thoáng một nụ cười. Cô nhận ra, trong vài ngày gần đây, sự hiện diện của Minh trở nên quen thuộc, gần gũi, không còn xa lạ như lúc đầu. Cô cảm thấy muốn kể cho anh nghe những chuyện nhỏ nhặt trong ngày, muốn chia sẻ, nhưng bức tường cũ vẫn còn chắn phía trước.
Trên đường về nhà, trời nắng nhẹ. Lan đi bộ qua công viên, lòng nhẹ nhõm. Cô nhìn lên bầu trời, hít một hơi dài. Những tia nắng xuyên qua tán cây, soi rọi mặt đường, lấp lánh như những giọt sương trong buổi sáng tinh khiết.
Trong khoảnh khắc ấy, Lan nhận ra một điều: cuộc sống vẫn có thể mang đến những điều tốt đẹp, dù đã trải qua nỗi đau sâu đậm. Minh là một phần của ánh sáng ấy. Anh không đến để thay thế quá khứ, không đến để hối thúc hay ép buộc, chỉ đơn giản là hiện diện, âm thầm và kiên nhẫn.
Lan mở cuốn nhật ký, viết:
“Hôm nay… mình thấy lòng nhẹ nhõm. Ánh sáng mờ nhạt ấy… có lẽ là Minh. Chỉ là một ánh sáng nhỏ, nhưng đủ để thấy rằng, trái tim mình vẫn có thể đập cho một điều gì đó khác ngoài nỗi đau.”
Buổi tối, khi nằm trên giường, Lan nhắm mắt lại, nhưng không còn cảm giác trống rỗng tuyệt đối. Trong lòng cô, một tia hy vọng nhỏ nhoi đã xuất hiện. Cô chưa biết liệu nó có thể phát triển thành tình cảm, nhưng ít nhất, lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô muốn bước gần lại với ai đó.
Và lần đầu tiên, Lan nhận ra rằng trái tim mình – dù còn e dè, vẫn đang mở ra, một cách âm thầm nhưng chắc chắn.