Mưa rơi lất phất, những hạt mưa như vô hình rơi xuống bến sông nhỏ phía cuối làng. Không gian mờ ảo, sương khói vờn quanh những ngọn tre, cánh đồng xanh mướt dưới mưa lấp lánh. Lục Thiên Nhi đứng dưới mái hiên gỗ, tay cầm chiếc ô nhỏ màu xanh nhạt, nhìn mưa rơi lẫn với những chiếc lá đang rơi chậm chạp. Cô hít một hơi thật sâu, mùi đất ẩm và hoa cỏ sau cơn mưa tràn vào mũi, khiến lòng cô cảm thấy dịu lại, mặc dù từ sáng sớm cô đã bận rộn chuẩn bị cho việc bán hoa bên bến sông.
Bến sông hôm nay khá vắng. Thường thì vào mùa này, người dân trong làng thường ra bến giặt quần áo, rửa rau, hay thậm chí câu cá. Nhưng trời mưa khiến mọi thứ đều lắng xuống, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách trên mái hiên và mặt nước lấp lánh theo từng giọt rơi. Lục Thiên Nhi nhẹ nhàng mở chiếc giỏ tre đan của mình, bên trong là vài bó hoa dại cô vừa hái từ khu rừng gần bờ sông. Những cánh hoa màu tím nhạt, hồng phấn và trắng tinh khiết làm cô mỉm cười, cảm giác như cả thế giới này đang dịu dàng hơn trong mưa.
Đang lúc cô chăm chú sắp xếp hoa, một tiếng kêu meo vang lên từ phía bờ sông. Lục Thiên Nhi giật mình quay lại, thấy một chú mèo con lông xù, ướt sũng, run rẩy đứng nhìn cô với đôi mắt tròn xoe như cầu cứu. Cô nheo mắt nhìn, rồi khẽ cười:
“Chắc mày bị lạc đây… đứng đó làm gì mà ướt hết cả người?”
Cô đặt giỏ hoa xuống, hạ mình xuống gần chú mèo, dang tay ra. Chú mèo không sợ, chỉ nhảy thẳng vào lòng cô, lông ướt rũ xuống. Lục Thiên Nhi cười khẽ, dùng tay lau khô cho chú mèo, vừa khéo thì có một tiếng hắng giọng vang lên bên cạnh.
“Đừng để mèo dính mưa thế, sẽ bị cảm đấy.”
Lục Thiên Nhi ngẩng đầu lên, mắt chạm vào một chàng trai trẻ đang đứng dưới chiếc ô lớn màu đen, mưa hắt vào vai áo anh nhưng anh vẫn đứng đó, như một bức tượng sống. Chàng trai cao lớn, ánh mắt sắc bén nhưng không lạnh lùng, gương mặt đẹp đến mức khiến người ta khó rời mắt. Ánh mắt anh nhìn cô vừa tò mò vừa hơi khó chịu, như thể cô vừa gây phiền phức cho anh.
“Ồ… anh… à, em chỉ…” Lục Thiên Nhi bối rối, tay vẫn giữ mèo con trong lòng, ánh mắt lúng túng nhìn anh.
“Cô bé, mưa lớn thế này ra bờ sông một mình không sợ trượt chân sao?” Giọng anh ấm, mang theo một chút nghiêm nghị nhưng không hề khắc nghiệt.
Cô đỏ mặt, lúng túng đáp: “Em… em chỉ định… bán hoa thôi mà. À… à, và giúp chú mèo này…”
Chàng trai khẽ nhíu mày, rồi bước lại gần, giọng nói trở nên dịu dàng hơn: “Thôi được, để tôi giúp. Cô có muốn tôi đưa cô về không?”
Lục Thiên Nhi lắc đầu, vội vàng: “Không cần đâu ạ, em quen rồi, chỉ là mưa tí thôi…” Nhưng khi mưa hắt mạnh hơn, cô không kìm được, vừa run vừa nhìn anh với vẻ xin giúp. Chàng trai khẽ mỉm cười, dang tay che cho cô khỏi mưa, vừa đúng lúc tay anh chạm nhẹ vào vai cô. Một luồng cảm giác ấm áp lướt qua tim cô khiến cô bối rối, nhanh chóng rút tay ra.
Chú mèo trong lòng cô bắt đầu kêu meo, nhảy xuống bờ sông, và chàng trai nhanh nhẹn đỡ lấy, đặt lên bờ khô. Lục Thiên Nhi nhìn theo, cảm thấy vừa lo lắng vừa cảm kích.
“Cô bé, tên cô là gì?” Anh hỏi.
“Em là Lục Thiên Nhi…” Cô nói nhỏ, vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Trình Dương.” Anh gật nhẹ, ánh mắt thoáng chút tinh nghịch nhưng cũng đầy lịch lãm.
Khoảnh khắc đó, mưa rơi như chậm lại, tiếng nước va vào mái hiên, tiếng nước sông rì rầm như nhạc nền cho cuộc gặp gỡ tình cờ này. Lục Thiên Nhi lặng thinh, cảm giác vừa ngại vừa tò mò về chàng trai trước mặt. Trình Dương cũng khẽ nhìn cô, ánh mắt không giấu được sự quan tâm, nhưng vẫn giữ khoảng cách lịch sự.
Một cơn gió thổi mạnh, làm chiếc ô của Trình Dương nghiêng qua, mưa hắt vào vai anh. Lục Thiên Nhi nhanh chóng cầm ô che cho anh, cả hai cùng cười khúc khích. Cái cười trong trẻo ấy khiến không khí quanh bến sông bỗng dưng ấm áp hẳn lên.
“Cô bé, cô hay giúp người khác và cả động vật thế này sao?” Trình Dương hỏi, giọng có chút trêu chọc.
“Em… em chỉ thích thôi mà… À, anh cũng thích giúp người khác sao?” Cô hỏi lại, mắt nhìn anh đầy tò mò.
Anh cười nhẹ, ánh mắt xa xăm: “Có thể… nhưng không nhiều đâu. Chỉ khi gặp người khiến mình quan tâm.”
Lục Thiên Nhi nghe xong, tim đập nhanh, nhưng cố kìm nén, gật đầu cười. Chú mèo con lúc này đã tìm được chỗ khô ráo dưới gốc tre, nhìn hai người như đang theo dõi trò vui của họ.
Mưa chấm dứt dần, những hạt cuối cùng rơi trên mặt nước lấp lánh như kim cương nhỏ. Trời quang, mây tan, nắng nhẹ len qua tán lá, chiếu lên khuôn mặt của Lục Thiên Nhi và Trình Dương. Họ cùng nhau đi dọc bờ sông, ngắm nhìn cảnh vật, trò chuyện về những điều giản dị trong cuộc sống: hoa dại, con cá, cánh đồng xanh, và những giấc mơ nhỏ bé.
Lục Thiên Nhi nhận ra, lần đầu tiên trong đời cô thấy cảm giác yên bình đến lạ thường. Cô không còn nghĩ đến việc buôn bán hay làm việc, chỉ muốn đứng bên bờ sông này, bên cạnh chàng trai kỳ lạ nhưng đáng tin cậy.
“Ngày mai, trời lại mưa không biết sao đây…” Cô thỏ thẻ.
“Vậy chúng ta lại gặp nhau thôi.” Trình Dương đáp, ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp.
Cả bến sông như ngưng thở trong khoảnh khắc ấy. Mọi âm thanh, mọi hình ảnh xung quanh đều lùi lại, chỉ còn hai con người đứng bên nhau, cảm nhận nhau, và biết rằng cuộc gặp gỡ tình cờ này sẽ thay đổi cuộc sống của họ từ bây giờ.
Mưa đầu mùa không chỉ rửa sạch cánh đồng, mà còn gieo vào trái tim Lục Thiên Nhi một cảm giác mới mẻ, vừa tò mò, vừa ngọt ngào, vừa ấm áp…