một nhành hoa bên sông

Chương 2: Chiếc nón gió


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh, nắng vàng dịu chiếu lên cánh đồng phía bến sông. Lục Thiên Nhi thức dậy từ sớm, như thói quen hằng ngày, đem theo giỏ tre nhỏ, bước ra ngoài hái hoa dại. Không khí trong lành, tiếng chim hót líu lo trên cành tre, nước sông lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cô vừa đi vừa hít một hơi thật sâu, cảm giác thanh bình tràn đầy trong lòng.

Giỏ tre đã đầy hoa, những cánh hoa tím, hồng phấn và trắng tinh khiết xếp thành một góc gọn gàng. Lục Thiên Nhi khẽ mỉm cười, hạnh phúc với những điều giản dị mà đời thường ban tặng. Cô cúi xuống nhặt thêm vài bông hoa dại ven bờ sông thì một cơn gió mạnh thổi tới, cuốn phăng chiếc nón lá mà cô đội.

“Ôi không!” Cô kêu lên, chạy theo chiếc nón bị gió cuốn bay qua bãi cỏ, nhảy qua vài viên đá nhỏ ven sông. Nhưng chiếc nón dường như có ý riêng, bay thẳng xuống bãi cát phía cuối bến sông, nơi có một bóng người đang đứng.

“Ô… chiếc nón của cô?” Một giọng nói trầm ấm vang lên, khiến cô giật mình.

Cô quay lại, thấy Trình Dương đứng đó, ánh mắt tò mò pha chút tinh nghịch. Chiếc nón lá đang được anh nhặt lên, đặt cẩn thận trên tay. Lục Thiên Nhi hơi đỏ mặt, chạy đến nhận lại.

“Cảm… cảm ơn anh…” Cô nói, giọng lúng túng.

Trình Dương mỉm cười, ánh mắt thoáng chút tinh nghịch: “Cô đội nón mà không cột dây, thế nào cũng bay mất. Cô không nghĩ là phải cẩn thận hơn sao?”

Lục Thiên Nhi khẽ cau mày, nửa giận nửa vui: “Ai mà biết gió lại thổi mạnh thế chứ! Anh cứ… cứ đứng đó trêu em à?”

Anh cười khẽ, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng: “Tôi không trêu, tôi chỉ… giữ nó cho cô thôi. Sợ cô phải chạy bộ giữa sông với bãi cát trơn trượt.”

Cô cảm thấy trái tim mình hơi rung lên, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, gật đầu: “À… cảm ơn… Thật là phiền anh rồi.”

Trình Dương nhún vai, như vô tư: “Không phiền đâu. Chỉ là buổi sáng có chút việc… thú vị hơn bình thường.” Ánh mắt anh lướt qua bờ sông, dừng lại ở những bó hoa trong giỏ của cô. “Hoa đẹp quá… cô tự hái à?”

Lục Thiên Nhi hơi ngạc nhiên, rồi cười tủm tỉm: “Ừ… em thích hoa… cứ thấy hoa dại là hái thôi. Chỉ là… hôm nay hơi bận vì gió thổi mất nón.”

Anh tiến lại gần, cẩn thận nhìn từng bó hoa: “Cô có biết những bông hoa tím này tên là gì không?”

“Em… không chắc… chỉ biết chúng đẹp…” Cô trả lời, mắt lấp lánh niềm vui.

Trình Dương mỉm cười, ánh mắt đầy quan tâm: “Tên chúng là hoa liễu tím. Người xưa thường nói màu tím tượng trưng cho sự kiên cường và dịu dàng. Cô trông có vẻ vừa kiên cường, vừa dịu dàng, giống như những bông hoa này.”

Lục Thiên Nhi lặng thinh, tim đập nhanh, đỏ mặt. Cô không ngờ một câu nói đơn giản lại khiến cô bối rối đến thế.

Cơn gió lại thổi mạnh, khiến vài cánh hoa trong giỏ bay tán loạn. Cô vội cúi xuống nhặt, nhưng Trình Dương nhanh nhẹn chạm tay vào một cánh hoa, nhặt nó trước khi rơi xuống đất. Khoảnh khắc ấy, bàn tay họ chạm nhau, nhưng cả hai không rút tay ngay mà để yên trong giây lát. Không gian xung quanh bỗng dưng lặng yên, chỉ còn tiếng nước sông rì rào và tiếng chim hót.

“Cảm ơn…” Cô thỏ thẻ.

Anh chỉ gật nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhưng lấp lánh sự tinh nghịch: “Không cần cảm ơn… chỉ là… tôi không muốn cô phải nhặt hoa một mình giữa gió mạnh.”

Cô cười khẽ, ánh mắt nhìn anh: “Anh… lúc nào cũng như vậy sao?”

“Như thế nào?” Anh nghiêng đầu hỏi, nụ cười thoáng qua.

“Như… quan tâm người khác, giúp người khác mà không cần họ nhờ.” Cô nói, vừa lúng túng vừa thật lòng.

Anh nhìn cô một lúc, rồi mỉm cười: “Có lẽ… chỉ là gặp cô thì tôi muốn thế thôi.”

Tim Lục Thiên Nhi như nhảy lên, cả người bỗng nóng ran. Cô cúi mặt, cười khẽ, không nói gì, chỉ âm thầm nhặt lại những bông hoa còn sót lại trong giỏ.

Họ cùng nhau đi dọc bờ sông, vừa trò chuyện vừa nhặt hoa. Trình Dương kể về những con cá trong sông, cách đánh cá của người dân làng, cả những câu chuyện nhỏ về cánh đồng, mùa màng, khiến Lục Thiên Nhi cười khúc khích. Cô nhận ra, bên cạnh anh, mọi chuyện tưởng chừng bình thường lại trở nên thú vị đến lạ thường.

Đến giờ trưa, họ dừng chân bên một gốc cây cổ thụ, nơi ánh nắng chiếu xuyên qua tán lá, tạo thành những đốm sáng lung linh trên mặt đất. Lục Thiên Nhi đặt giỏ hoa xuống, nhìn Trình Dương: “Anh… cảm ơn anh hôm nay đã giúp em nhặt nón và hoa. Em… em thấy vui lắm.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Tôi cũng thấy vui… khi có cô bên cạnh.”

Khoảnh khắc ấy, có một sự im lặng ngọt ngào giữa họ, như cả thế giới chỉ còn hai người. Chú mèo con từ bến sông chạy tới, quấn quýt bên chân Lục Thiên Nhi, làm cô bật cười. Trình Dương cũng cười theo, ánh mắt đầy thích thú.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm bay vài cánh hoa, Trình Dương vội nhặt, nhưng lần này Lục Thiên Nhi chủ động đưa tay, và bàn tay họ chạm nhau một lần nữa. Cô không rút tay, chỉ nhìn anh, ánh mắt ngập tràn niềm vui và chút xấu hổ.

“Ngày mai… chúng ta lại ra bến sông chứ?” Trình Dương hỏi, giọng dịu dàng.

Cô gật đầu, nụ cười rạng rỡ: “Ừ… em sẽ ra.”

Cả buổi trưa trôi qua, họ cùng nhau trò chuyện về những điều nhỏ nhặt nhưng ấm áp: món ăn yêu thích, những kỷ niệm tuổi thơ, những ước mơ giản dị. Mọi chuyện diễn ra tự nhiên, không vội vã, nhưng tình cảm giữa họ dường như đang âm thầm lớn lên, như những bông hoa nở rộ dưới ánh nắng ấm áp.

Khi mặt trời bắt đầu nghiêng về phía tây, họ chia tay, Trình Dương đưa cô về làng. Trên đường đi, anh vẫn giữ khoảng cách lịch sự nhưng ánh mắt không rời cô, khiến Lục Thiên Nhi vừa ngại vừa hạnh phúc.

Khi tới bến làng, cô quay lại nhìn anh: “Hẹn gặp lại ngày mai nhé.”

Anh mỉm cười, gật đầu: “Hẹn gặp lại, cô bé của bến sông.”

Cô lặng lẽ nhìn theo bóng anh khuất dần, tim đập nhanh, cảm giác vừa lạ lẫm vừa ngọt ngào. Một ngày bình thường, một chiếc nón bay theo gió, đã mở ra một câu chuyện mới trong đời cô – một câu chuyện về những buổi sáng ấm áp, những cử chỉ quan tâm, và cảm xúc chưa từng trải qua.

Bầu trời hoàng hôn nhuộm vàng mặt sông, gió thổi nhẹ, mang theo mùi cỏ, mùi hoa và cả một chút hương vị ngọt ngào của cảm xúc vừa chớm nở. Lục Thiên Nhi biết, từ hôm nay, mỗi lần nhìn bến sông, cô sẽ không chỉ thấy cánh đồng và nước sông, mà còn thấy bóng dáng của Trình Dương, người đã khiến trái tim cô rung động một cách bất ngờ…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×