Buổi chiều hôm nay trôi qua êm đềm. Bầu trời trong xanh, ánh nắng len qua kẽ lá, chiếu rọi xuống con đường mòn dẫn ra bến sông. Lục Thiên Nhi bước ra ngoài, giỏ hoa treo bên hông, tay cầm vài bó hoa dại, lòng rộn ràng vì biết rằng Trình Dương hôm nay sẽ có một bất ngờ dành cho cô.
Cô mặc chiếc váy màu tím nhạt, nhẹ nhàng bay theo gió, mái tóc đen được buộc gọn, ánh mắt ánh lên sự háo hức. Trên đường đi, cô tự nhủ: “Không biết hôm nay anh ấy sẽ chuẩn bị điều gì đây… chắc chắn sẽ thú vị lắm.”
Khi đến bến sông, Trình Dương đã đứng đó từ trước, tay cầm một chiếc giỏ gỗ nhỏ, ánh mắt tinh nghịch nhưng dịu dàng. Nhìn thấy cô, anh mỉm cười:
“Chào cô bé của bến sông! Hôm nay cô xinh hơn mọi ngày, trông thật rạng rỡ dưới ánh nắng cuối chiều.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Chào anh… hôm nay em cũng cảm thấy vui khi gặp anh.”
Anh tiến lại gần, ánh mắt tinh nghịch: “Vui? Chắc là vì hôm nay tôi chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ cho cô.”
Cô giật mình, tim đập nhanh: “Bất ngờ gì vậy… em… em không biết đâu…”
Anh cười khẽ, nghiêng đầu: “Không sao, cứ để tôi dẫn cô tới, cô sẽ biết ngay.”
Trình Dương dẫn cô đi dọc bờ sông, nơi một khoảng cỏ xanh rợp bóng cây, ánh sáng cuối ngày chiếu xuống mặt nước lấp lánh. Tại đó, anh đã chuẩn bị một bữa tối nhỏ – một tấm chiếu trải trên cỏ, những món ăn nhẹ được sắp xếp gọn gàng trong giỏ gỗ, vài bó hoa dại cắm xung quanh, tất cả đều toát lên vẻ đẹp giản dị nhưng đầy tinh tế.
“Đây… là bất ngờ nho nhỏ của tôi. Hy vọng cô thích,” anh nói, ánh mắt dịu dàng nhưng tinh nghịch.
Cô ngạc nhiên, mắt mở to, tim đập nhanh: “Anh… anh làm vậy… chỉ vì em sao? Nhưng… sao lại tuyệt vời đến vậy?”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Tôi muốn cô vui… và nhớ rằng, những khoảnh khắc bên nhau luôn đáng quý.”
Cô cảm động, đỏ mặt, cúi đầu: “Em… em thích… cảm ơn anh.”
Họ cùng nhau ngồi xuống, thưởng thức bữa tối trong ánh hoàng hôn. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước sông rì rào, tiếng chim hót và nhịp tim hòa cùng ánh nắng vàng cuối ngày.
Trong lúc ăn, Trình Dương bất ngờ lấy một cánh hoa tím, đặt lên tóc cô:
“Hôm nay… cô thật xinh đẹp. Tôi muốn cô nhớ mãi khoảnh khắc này.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu, tim rung rộn ràng: “Em… em chỉ là bình thường thôi…”
Anh cười khẽ, ánh mắt dịu dàng: “Bình thường? Với tôi, cô luôn đặc biệt.”
Sau khi ăn xong, Trình Dương rủ cô đi dạo quanh bờ sông. Ánh trăng dần hiện ra, chiếu sáng mặt nước lấp lánh như dát bạc. Những cánh hoa bay theo gió, tạo thành một khung cảnh lãng mạn và mơ màng.
“Anh… hôm nay mọi thứ thật tuyệt,” cô thỏ thẻ, ánh mắt lấp lánh.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Với tôi, có cô bên cạnh, mọi thứ đều tuyệt. Tôi muốn mỗi ngày đều được như hôm nay.”
Cô đỏ mặt, cúi xuống, tim đập rộn ràng. Anh tiến lại gần, vuốt nhẹ tóc cô, ánh mắt đầy yêu thương:
“Tóc cô bay hết rồi… để tôi chỉnh lại cho.”
Cô khẽ lắc đầu, lúng túng: “Em… em tự làm được mà…”
Anh nghiêng đầu, cười khẽ: “Nhưng tôi muốn làm… cho cô.”
Khoảnh khắc ấy, ánh trăng chiếu thẳng vào trái tim hai người, làm tất cả trở nên ngọt ngào và mơ màng. Trên bờ sông, ánh trăng, cánh hoa, và nhịp tim hòa quyện, tạo thành một khung cảnh lãng mạn hoàn hảo.
Họ ngồi xuống tấm chiếu nhỏ, tay trong tay, trò chuyện về những ước mơ, về mùa màng, về những kỷ niệm tuổi thơ. Trình Dương kể về những nơi anh muốn dẫn cô đi, những bông hoa quý mà anh từng thấy, còn Lục Thiên Nhi kể về những lần dạo chơi bên bờ sông, tìm thấy những cánh hoa đẹp. Họ cười, ánh mắt luôn dõi theo nhau, tim rộn ràng từng nhịp.
Đêm càng sâu, ánh trăng càng sáng, gió thổi nhẹ làm bay mái tóc cô. Trình Dương khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng:
“Tôi muốn cô biết rằng… dù ngày nắng hay đêm trăng, tôi đều muốn cô hạnh phúc và luôn bên tôi.”
Cô cảm động, đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh: “Em… em cũng muốn… được ở bên anh… và yêu anh thật nhiều…”
Anh nắm nhẹ tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Vậy từ hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua mọi niềm vui và thử thách, được không?”
Cô gật đầu, áp mặt vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim trầm ấm và vững chắc. Khoảnh khắc ấy, bến sông yên tĩnh, ánh trăng chiếu trên mặt nước, và trái tim hai người hòa làm một.
Sau một hồi, Trình Dương đưa cô đi dọc bờ sông, nhặt những cánh hoa rơi, tay vẫn nắm tay cô. Mỗi bước đi, mỗi cử chỉ, ánh mắt đều khiến trái tim Lục Thiên Nhi rung lên từng nhịp. Cô nhận ra rằng, tình cảm này đã vượt qua mức ngượng ngùng, vui vẻ ban ngày, để trở thành một mối tình lãng mạn, sâu sắc.
Trên đường về, họ vừa đi vừa trò chuyện, vừa cười, vừa cảm nhận nhịp tim nhau. Khi đến trước cửa nhà, cô quay lại nhìn anh:
“Hẹn gặp lại ngày mai, anh nhé.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Hẹn gặp lại, cô bé của bến sông. Ngày mai sẽ lại có những bất ngờ và niềm vui mới.”
Cô mỉm cười, tim đập nhanh, cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong lòng. Cô biết rằng từ hôm nay, tình cảm của họ sẽ càng sâu sắc hơn, mỗi ngày bên nhau đều là trải nghiệm đáng nhớ, đầy ấm áp, vui vẻ và lãng mạn.
Khi trời tối, bầu trời nhuộm màu xanh thẫm, ánh trăng sáng vằng vặc, Lục Thiên Nhi ngồi bên cửa sổ, nhớ về Trình Dương, nhớ về nụ cười, ánh mắt, những cử chỉ quan tâm và bữa tối bất ngờ. Cô tự nhủ:
“Ngày mai… chắc chắn sẽ lại là một ngày đặc biệt. Có anh bên cạnh, mọi thứ bình thường đều trở nên đặc biệt… và ngọt ngào…”